Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt

Em gái ngoài giá thú


trước sau

Cố Tư Vũ được hộ tống đến trường, cô ngâm nga hát một khúc nhạc, ánh mắt lấp lánh nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe.

Không ngờ tới cô lần nữa được đi học!

Kiếp trước đừng mơ tới rời khỏi khu dinh thự kia dù chỉ một khắc, tự do đối với cô quả thật quá mức trân quý mà nói. Sống lại đem sai lầm của bản thân sửa chữa hết thảy, đảo ngược tình thế thuần hoá mãnh thú thật tốt.

Không bao lâu chiếc Royce đã thắng lại trước cổng trường đại học, một tên cảnh vệ chu đáo mở cửa giúp cô, trịnh trọng cúi người "Thưa tiểu thư, hai người bọn tôi sẽ theo hộ tống cô."

Sau đó tay chỉ tới người phía sau lưng, hai người này thật quen mắt...

A? Hình như kiếp trước họ chính là anh em Huyền Bạch, cận vệ trung thành bên cạnh Tu Thần Khước đồng thời cũng bảo vệ cô rất tốt.

Cố Tư Vũ nhìn nam nhân cao lớn trước mặt có kiểu tóc lính thuỷ đánh bộ nhuộm bạch kim, trên cổ xăm một hình con rồng, anh ta chắc là Bạch đi?

Lại hướng mắt quan sát người kế bên nữa, người này trông có vẻ hiền hoà hơn một chút so với anh trai mình. Tóc đen gọn gàng vuốt thẳng, giản dị mặc một chiếc áo thun tối màu và giày thể thao nhưng toát lên vẻ vô cùng cứng cỏi.

Cố Tư Vũ gật gật đầu hơi mỉm cười với hai người bọn họ “Các anh vất vả rồi.”

Anh tóc đen giữ giọng nói trầm ổn đạm mạc “Công việc của chúng tôi thưa tiểu thư.”

Cô không nói thêm gì nữa, xoay người đi vào trong trường, Huyền Bạch theo sát phía sau cô.

Sự xuất hiện trở lại của Cố Tư Vũ gây xôn xao một trận, kiếp trước khi vừa nhập học ở trường kinh tế cô đã vướng phải không ít danh tiếng xấu.

Nói thẳng ra cô chính xác là nhân vật phản diện nhiều người ghét bỏ, tính tình kêu căng ngạo mạn, thích ức hiếp kẻ khác. Bọn họ không phải vì sợ Cố gia tộc nhà cô, mà thực chất chỉ nể sợ cái con người bảo hộ cô kia.

Được nước thì làm tới, cô càng ngày càng coi trời bằng vung, ở trong trường không ai dám hó hé trước mặt cô nửa lời. Cảnh vệ theo cô đằng sau rất nhiều, ai dám có cái lá gan động tới cô một sợi tóc a?

Chẳng qua cô ở trước mặt Tử Sâm tạo thành cái vỏ bọc hoàn hảo yếu đuối, chứ Cố Tư Vũ cô vốn dĩ kêu căng nhường nào.

Mà cũng vì tính cách này cho nên trước khi trùng sinh cô đã sống thật chật vật, bạn bè chung quanh bình thường hay xu nịnh cô biết tin cô chết đi hẳn vui vẻ lắm...

Kiếp này sống lại, ngoài việc muốn hoà hảo quan hệ cùng Tu Thần Khước ra thì cô phải gây dựng sự yêu thích của bạn bè người thân. Thẳng thắn quá không phải là tội, nhưng sống lươn lẹo một chút mới khiến người khác coi trọng, đây là kinh nghiệm cô học hỏi được từ những người trước đây hãm hại cô.

Vừa bước chân vào cổng lập tức bao nhiêu ánh mắt đổ dồn lên trên người cô, không khí xôn xao bàn tán.

Cố Tư Vũ không để mắt tới họ, thẳng tiến lớp học mà đi.

“A? Tư Vũ!” Phía sau lưng phát ra âm thanh, cô theo bản năng quay đầu lại nhìn.

“Chi Tranh?”

Dĩnh Chi Tranh, người có quan hệ khá tốt với cô, lần trước đến tham gia lễ tốt nghiệp của Tử Sâm cô đã gặp được cô ta “Thật trùng hợp, cậu học lớp nào thế?” Cố Tư Vũ mỉm cười nói.

“Mình học lớp B nha! Tư Vũ, đi học lại sao không nói một tiếng chứ?” Dĩnh Chi Tranh nhoẻn cười thân thiện bám lấy cánh tay cô lôi kéo.

“A... mình không kết bạn Facebook với cậu.”

“Instagram đó, lúc trước mình với cậu có nói chuyện với nhau không nhớ sao?”

Cố Tư Vũ mỉm cười “Được được, lần sau mình sẽ nói với cậu một câu.”

Mấy người bọn cô song song đi vào trong sân trường, Dĩnh Chi Tranh vui vẻ trò chuyện như thể cô với cô ta là bạn thân lâu năm vậy. Cho tới khi đến cửa lớp học mới liền vẫy vẫy tạm biệt cô rồi chạy đi.

Cố Tư Vũ nhìn cô ta khuất sau cánh cửa rồi chậm rãi đi về phía lớp mình.

Đúng như cô suy nghĩ, vừa thấy sự xuất hiện của cô lớp học đang xôn xao trò chuyện bỗng dưng im bặt không một tiếng động, mọi ánh mắt hướng phía cô đổ dồn tới.

Biểu cảm có sợ hãi, có ngạc nhiên...

A... cô cho rằng bọn họ phải thất kinh lắm?

“Cả lớp sáng hảo.” Cố Tư Vũ mỉm cười, khuôn mặt hài hoà xinh đẹp sáng lạn.

Một vài người còn chưa kịp tiếp nhận ú ớ vài câu, sau đó mới thay nhau chào hỏi cô. Không khí

lập tức trở thành rộn ràng khắp nơi.

“Tư Vũ, cậu sao lại nghỉ học lâu như vậy?” Một bạn học hỏi han.

“Có phải hay không do cậu có hôn ước với gia đình sắp đặt a?”

“Chuyện này có phải thật không?“

Quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy câu hỏi kiểu như này, bọn họ thật ra là muốn biết gia thế người chống lưng cho cô mà thôi.

Bất quá, cô không phải con người khoa trương.

“Sau khi tốt nghiệp đại học mình sẽ kết hôn, chuyện này là thật.” Cô cười cười đáp.

“A? Vậy người đó cậu kết hôn gia cảnh thế nào?” Bạn học nữ ngồi sát cạnh cô tò mò hỏi.

“Đúng, gia cảnh thế nào vậy?”

Trọng điểm bọn họ cần biết chỉ có cái này, chỉ là xem xem thế lực hào môn ra sao mà thôi. Cố Tư Vũ vẫn giữ nguyên vẹn nụ cười, chậm rãi trả lời “Là người kinh doanh tầm thường thôi.”

Cơ hồ lời nói của cô vừa rơi xuống chung quanh liền xì một tiếng, đầy mùi vị coi thường lẫn thất vọng.

Nhưng đối với tính cách nóng nảy kiêu ngạo của Cố Tư Vũ xem ra vẫn có vài phần kính nể cho nên không dám biểu hiện ra bên ngoài.

“Vậy chẳng phải đội nón xanh cho Tử Sâm cựu học trưởng rồi sao?” Phía huyền quan vang lên giọng nói đầy châm chọc trào phúng.

Cố Tư Vũ trong lòng ngứa ngáy một trận, cái trạng thái này... thật giống với Cố Kiều, con gái ngoài giá thú của cha cô.

“Chị Tư Vũ, chị sao có thể làm thế?”

Quả nhiên là ả ta, hận thù mấy chốc xâm chiếm tâm trí của cô khiến ngay cả đôi mắt xinh đẹp kia cũng hằn vện nóng nảy muốn xông ra ngoài bộc phát. Nhưng cô rất nhanh chóng kiềm chế xuống, khoé môi cong lên mỉm cười hoà nhã nhìn về phía Cố Kiều “Tiểu Kiều, em sao lại nói những lời không tốt về chị gái mình như vậy?”

Cố Kiều bộ dáng nhìn qua vô cùng nhu thuận ngây thơ chiếm được lòng thương cảm của người khác, ả ta tuy gia tộc nhà cô không công nhận nhưng về mặt diễn xuất phải xếp vào hàng siêu sao, kiếp trước chính vì mồm miệng linh hoạt mà Cố gia theo thời gian tin tưởng ả hơn cô.

Cũng may cô trùng sinh về thời gian trước khi Cố gia bị Tu Thần Khước huỷ hoại, cho nên Cố Kiều vẫn chưa có đất tác nghiệp nghề diễn.

Cố Kiều giương ánh mắt như thỏ non ươn ướt nhìn cô giống như bản thân vừa bị ức hiếp, giọng nỉ non “Em không có...”

Chung quanh mọi người đều hướng cái nhìn thương cảm về phía ả ta. Cố Tư Vũ cười lạnh, thật lố bịch mà, kiếp trước bởi vì bị ả ta hãm hại mà cuộc sống của cô gần như rơi xuống vực thẳm.

Nhưng thật không may cho ả ta cô bây giờ đã khác rất nhiều so với trước đây rồi.

“Vậy ý của Tiểu Kiều là chị gái em phản bội bạn trai chạy theo người mới sao?” Cô giữ nụ cười mỉm trên môi, bình tĩnh hỏi.

Cố Kiều lắc lắc đầu “Em chỉ nghĩ rằng chị vẫn đang yêu đương cùng Tử Sâm cựu học trưởng nên mới nói vậy a...”

“Chị với anh ấy đã chia tay rồi, cho nên có đính hôn hay kết hôn với ai cũng chẳng liên quan tới nhau nữa. Vì lý do gì em lại cho rằng chị đội nón xanh cho anh ấy?” Cô hơi híp mắt, muốn hắt nước bẩn lên người cô dễ dàng như vậy, đừng có mơ.

“Em đang muốn ở trước mặt mọi người bôi nhọ danh dự người chị gái hết mực yêu thương em hay sao?”

Chung quanh mọi người lập tức hướng tới nhìn Cố Kiều, bọn họ cảm thấy lời nói của cô rất hợp tình hợp lý nha. Làm gì có em gái tốt nào cố tình đổ tiếng xấu cho chị gái mình chứ.

Cố Kiều không phản bác được lại gì liền nghiến răng nghiến lợi, đáy mắt hung hăng trào lửa giận mà ngay cả mặt mũi đều đỏ, Cố Tư Vũ... chị ta từ khi nào mồm miệng trở nên lanh lợi như vậy?




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện