Cố Tư Vũ được hộ tống đến trường, cô ngâm nga hát một khúc nhạc, ánh mắt lấp lánh nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe.
Không ngờ tới cô lần nữa được đi học!
Kiếp trước đừng mơ tới rời khỏi khu dinh thự kia dù chỉ một khắc, tự do đối với cô quả thật quá mức trân quý mà nói. Sống lại đem sai lầm của bản thân sửa chữa hết thảy, đảo ngược tình thế thuần hoá mãnh thú thật tốt.
Không bao lâu chiếc Royce đã thắng lại trước cổng trường đại học, một tên cảnh vệ chu đáo mở cửa giúp cô, trịnh trọng cúi người "Thưa tiểu thư, hai người bọn tôi sẽ theo hộ tống cô."
Sau đó tay chỉ tới người phía sau lưng, hai người này thật quen mắt...
A? Hình như kiếp trước họ chính là anh em Huyền Bạch, cận vệ trung thành bên cạnh Tu Thần Khước đồng thời cũng bảo vệ cô rất tốt.
Cố Tư Vũ nhìn nam nhân cao lớn trước mặt có kiểu tóc lính thuỷ đánh bộ nhuộm bạch kim, trên cổ xăm một hình con rồng, anh ta chắc là Bạch đi?
Lại hướng mắt quan sát người kế bên nữa, người này trông có vẻ hiền hoà hơn một chút so với anh trai mình. Tóc đen gọn gàng vuốt thẳng, giản dị mặc một chiếc áo thun tối màu và giày thể thao nhưng toát lên vẻ vô cùng cứng cỏi.
Cố Tư Vũ gật gật đầu hơi mỉm cười với hai người bọn họ “Các anh vất vả rồi.”
Anh tóc đen giữ giọng nói trầm ổn đạm mạc “Công việc của chúng tôi thưa tiểu thư.”
Cô không nói thêm gì nữa, xoay người đi vào trong trường, Huyền Bạch theo sát phía sau cô.
Sự xuất hiện trở lại của Cố Tư Vũ gây xôn xao một trận, kiếp trước khi vừa nhập học ở trường kinh tế cô đã vướng phải không ít danh tiếng xấu.
Nói thẳng ra cô chính xác là nhân vật phản diện nhiều người ghét bỏ, tính tình kêu căng ngạo mạn, thích ức hiếp kẻ khác. Bọn họ không phải vì sợ Cố gia tộc nhà cô, mà thực chất chỉ nể sợ cái con người bảo hộ cô kia.
Được nước thì làm tới, cô càng ngày càng coi trời bằng vung, ở trong trường không ai dám hó hé trước mặt cô nửa lời. Cảnh vệ theo cô đằng sau rất nhiều, ai dám có cái lá gan động tới cô một sợi tóc a?
Chẳng qua cô ở trước mặt Tử Sâm tạo thành cái vỏ bọc hoàn hảo yếu đuối, chứ Cố Tư Vũ cô vốn dĩ kêu căng nhường nào.
Mà cũng vì tính cách này cho nên trước khi trùng sinh cô đã sống thật chật vật, bạn bè chung quanh bình thường hay xu nịnh cô biết tin cô chết đi hẳn vui vẻ lắm...
Kiếp này sống lại, ngoài việc muốn hoà hảo quan hệ cùng Tu Thần Khước ra thì cô phải gây dựng sự yêu thích của bạn bè người thân. Thẳng thắn quá không phải là tội, nhưng sống lươn lẹo một chút mới khiến người khác coi trọng, đây là kinh nghiệm cô học hỏi được từ những người trước đây hãm hại cô.
Vừa bước chân vào cổng lập tức bao nhiêu ánh mắt đổ dồn lên trên người cô, không khí xôn xao bàn tán.
Cố Tư Vũ không để mắt tới họ, thẳng tiến lớp học mà đi.
“A? Tư Vũ!” Phía sau lưng phát ra âm thanh, cô theo bản năng quay đầu lại nhìn.
“Chi Tranh?”
Dĩnh Chi Tranh, người có quan hệ khá tốt với cô, lần trước đến tham gia lễ tốt nghiệp của Tử Sâm cô đã gặp được cô ta “Thật trùng hợp, cậu học lớp nào thế?” Cố Tư Vũ mỉm cười nói.
“Mình học lớp B nha! Tư Vũ, đi học lại sao không nói một tiếng chứ?” Dĩnh Chi Tranh nhoẻn cười thân thiện bám lấy cánh tay cô lôi kéo.
“A... mình không kết bạn Facebook với cậu.”
“Instagram đó, lúc trước mình với cậu có nói chuyện với nhau không nhớ sao?”
Cố Tư Vũ mỉm cười “Được được, lần sau mình sẽ nói với cậu một câu.”
Mấy người bọn cô song song đi vào trong sân trường, Dĩnh Chi Tranh vui vẻ trò chuyện như thể cô với cô ta là bạn thân lâu năm vậy. Cho tới khi đến cửa lớp học mới liền vẫy vẫy tạm biệt cô rồi chạy đi.
Cố Tư Vũ nhìn cô ta khuất sau cánh cửa rồi chậm rãi đi về phía lớp mình.
Đúng như cô suy nghĩ, vừa thấy sự xuất hiện của cô lớp học đang xôn xao trò chuyện bỗng dưng im bặt không một tiếng động, mọi ánh mắt hướng phía cô đổ dồn tới.
Biểu cảm có sợ hãi, có ngạc nhiên...
A... cô cho rằng bọn họ phải thất kinh lắm?
“Cả lớp sáng hảo.” Cố Tư Vũ mỉm cười, khuôn mặt hài hoà xinh đẹp sáng lạn.
Một vài người còn chưa kịp tiếp nhận ú ớ vài câu, sau đó mới thay nhau chào hỏi cô. Không khí