Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt

Bài thi bị chấm gian lận


trước sau

Cố Tư Vũ một bên tay vịn vào góc bàn học, mặt mũi xám xanh liên tục vỗ ngực nôn khan.

"Em sao vậy?" Giáo viên chủ nhiệm lo lắng đi xuống dưới đỡ lấy người cô hỏi han.

"Không sao, không sao..."

Cô xốc lại tinh thần ngồi thẳng trở lại, bây giờ không phải là lúc nghĩ tới những chuyện khi xưa. Quan hệ của cô với Tu Thần Khước đã thay đổi rồi, cô ngoan ngoãn đối với hắn ta nhiều như vậy thì sẽ không trùng lặp lại những sự việc kia được nữa.

Người bạn thân thiết kia của cô cũng chưa thấy xuất hiện trong đời này, khoảng năm giữa đại học mới gặp được cậu ấy...

Vẫn còn thời gian nửa năm nữa, cô sẽ cố gắng thay đổi hết tất thảy vụ việc kinh hoàng ngày đó.

Cố Tư Vũ bắt đầu chăm chú làm bài thi, thái độ cực kỳ nghiêm túc. Bỏ ngoài tai những tin đồn nhảm bọn họ đang bàn tán về cô, cũng không thể chắc chắn được việc Cố Kiều mất tích có liên quan tới Tu Thần Khước hay không, vẫn phải hỏi hắn cho rõ ràng trước đã.

"Thời gian bốn mươi phút, các em mau làm bài đi." Giáo viên chủ nhiệm nhắc nhở.

Không gian yên ắng lại nhanh chóng, các đồng học cũng mau vào quy củ cắm cúi làm phần bài của mình không ai để ý tới ai nữa.

Cô xem xét các đề câu hỏi, nhất thời chân mày đang chau lại nới lỏng ra. Dạng đề thi này cô đã từng học qua hết rồi, không cần phải chần chừ lâu liền đặt bút bắt đầu viết lách...

Qua được hai phần ba bài, câu hỏi cuối cùng là bài toán hình học, mà điểm yếu của cô chính là toán hình học.

Làm thế nào bây giờ? Thời gian còn có mười phút, đề này lại chiếm nửa số điểm chấm nếu mà bỏ qua chỉ có nước thi trượt.

Cố Tư Vũ xoa xoa sống mũi, đầu óc linh hoạt suy nghĩ, hay là cô nhắn tin hỏi đại ma đầu cái này đi?

Bất quá, hắn ta rảnh thời gian để làm mấy cái việc này hay sao? Cô cảm khái trong lòng một câu, hắn lúc nào cũng bận rộn như vậy thật không nên làm phiền hắn, nhưng cô bí bách sắp chết rồi a...

"Vẫn nên liều thử một phen." Cô khịt khịt cánh mũi, tay nhỏ luồn lách vào trong ngăn bàn học lôi ra cái máy điện thoại.

Đề phòng mà nhìn láo liên khắp nơi, sau đó nhanh nhẹn tách tách hai cái chụp lại bài thi.

Cô ấn vào mục tin nhắn, chọn tên lưu đầu danh bạ, hơi cúi thấp người bắt đầu soạn tin văn bản.

[Thần Khước, anh có đó không?]

Rất nhanh chóng hắn liền trả lời lại cô [Có.]

[Giúp em bài này với, sắp hết thời gian rồi!] sau đó gửi kèm ảnh chụp câu hỏi vừa rồi.

Cố Tư Vũ gửi xong cái tin nhắn liền tắt máy, giấu vào trong khe giữa hai chân đang chồng lên nhau. Hồi hộp nhìn giáo viên chủ nhiệm đang đi lại khắp nơi trong phòng.

"Minh Trì, sử dụng tài liệu trong giờ thi, tôi sẽ đánh dấu bài của em gian lận!" Bỗng dưng giáo viên chủ nhiệm cao giọng, đem tài liệu đang giấu dưới quyển sách của cậu đồng học tịch thu.

Cô so vai rụt cổ, mồ hôi tràn sau gáy lạnh toát.

Đánh dấu bài gian lận, là xác định trượt a!

Cậu đồng học kia vẻ mặt như sắp khóc xin xỏ giáo viên chủ nhiệm, nhưng bà cô này nổi tiếng hà khắc, không có chuyện tha dễ dàng như vậy đâu.

Cố Tư Vũ lấm lét sờ sờ điện thoại di động đang kẹp ở bắp đùi, đợi cho giáo viên chủ nhiệm lơ là liền mở ra nhìn ngó thử xem hắn đã giải câu hỏi cho cô được chưa. Màn hình hiện lên dòng chữ nhấp nháy báo tin nhắn mới tới từ đại ma đầu, cô vui mừng di chuyển ngón tay ấn vào.

[Mặt phẳng đi qua điểm M(1; -2; 4) và nhận n→ = (2; 3; 5) làm vectơ pháp tuyến là:

2(x – 1) + 3(y + 2) + 5(z – 4) = 0

⇔ 2x + 3y + 5z – 16 = 0.]

Quả nhiên là Tu Thần Khước, nội hàm về mọi mặt nha, cô chưa khi nào thấy hắn có ích như lúc này.

Cố Tư Vũ mỉm cười, nhanh tay soạn một cái tin nhắn gửi đi [Càng ngày càng yêu anh nhất nha!] kèm thêm Emoji trái tim ngọt ngào.

Cô cầm bút, chuẩn bị cắm cúi ghi chép, năm phút nữa là hết thời gian rồi...

Bang, vật cứng dài đập lên trên đầu cô một cái.

Cố Tư Vũ rùng mình đánh rơi cái bút đang chuẩn bị viết xuống, thời gian giống như tua chậm dè dặt ngước đầu nhìn lên.

Trên đời này cứ nghĩ Tu Thần Khước đáng sợ

nhất, nhưng bây giờ cô mới biết giáo viên chủ nhiệm còn đáng sợ hơn gấp vạn vạn vạn lần a!

Trái tim nhỏ bé trong lồng ngực cô đập thùm thụp, khoé môi co giật, gắng sức mà gượng cười.

"Cố Tư Vũ, dùng điện thoại trong giờ thi, tôi đánh dấu bài của em gian lận." Giáo viên chủ nhiệm đẩy gọng kính dùng bút Fooc một cái dấu đỏ quyền lực gạch lên bài thi của cô "Lát nữa tan tiết mời phụ huynh hoặc giám hộ đến gặp tôi."

Trong lòng Cố Tư Vũ giờ phút này không kiềm được lòng mà ngoi lên khóc chục dòng sông, ngàn vạn lần ăn năn hối lỗi nói "Cô giáo, châm trước cho em có được hay không..."

"Không được, mời phụ huynh đến." Giáo viên chủ nhiệm nghiêm túc nói, đồng thời quay lưng bước đi.

Cô mặt mũi khổ sở giống như cừu non bị bắt nạt, sụt sịt mũi "Cha mẹ em vừa mới đi công tác, hiện tại không ở nơi này a..."

"Mời giám hộ." Giọng nói không lung lay của giáo viên chủ nhiệm lần nữa vang lên kiên định dứt khoát.

Vừa đúng lúc chuông hết tiết reo vang, cô cảm thấy cuộc đời gần như rơi xuống vực thẳm rồi.

Tu Thần Khước, ngàn lần xin lỗi anh...

Ở bên phía Tu Thần Khước bây giờ đang trong thời gian họp buổi cổ đông.

Người đàn ông ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế da xoay, mấy ngón tay thon dài tinh xảo tới mức nữ nhân nhìn thôi cũng đủ ghen tị hờ hững để dưới cằm, thần thái lười biếng hướng ánh mắt chim ưng nhìn vào màn hình điện thoại, thế nhưng cái lạ nhất là, đôi môi mỏng hoa hồng kia bình thường lúc nào cũng lãnh đạm bây giờ lại khẽ cong nhẹ lên lộ ra nụ cười vui thích.

Không khí chung quanh, các đại cổ đông câm nín giống như miệng ngậm bồ hòn, không ai dám hó hé câu nào.

Cái kia, ông chủ lớn lại nhìn điện thoại cười?

Adam ngồi kế bên, không nhịn nổi tò mò khẽ đánh mắt liếc một cái lập tức muốn mù mắt chó...

Nữ nhân kia thăng cấp nịnh nọt ông chủ lại đi nói ông chủ giải giúp bài toán đại học tầm thường, ông chủ lại ra vẻ đương nhiên giải hộ!

Không những thế, còn thả thính bay phấp phới tứ tung... oa, cậu ta không ngờ được con người thích gây chuyện đó cuối cùng còn có bao nhiêu mặt.

Buổi họp cổ đông vì hắn mà ngưng trệ, nhưng ai dám mở miệng ra trách đây? Nếu còn muốn sống?

Trong không gian lại reo vang mấy tiếng, mọi người giật mình nhìn nhau, là điện thoại của ai nha?

Cuối cùng ánh mắt bao nhiêu con người lần nữa hướng người đàn ông cao cao tại thượng kia nhìn tới...

Mà Tu Thần Khước không có thời gian để ý bọn họ, chưa đầy ba giây liền bắt máy.

"Anh yêu, ban nãy bài giải anh gửi cho em chép, nhưng mà bị giáo viên bắt được mất rồi!" Giọng nữ nhân ngọt ngào như nước có pha trộn chút nức nở truyền qua điện thoại, bắn ra mọi ngóc nghách căn phòng.

Ông chủ của bọn họ a, ngài chưa có tắt loa ngoài...

"Cho nên bây giờ chịu phạt, giáo viên nói mời giám hộ đến, em lại không nghĩ được ai ngoài anh..."

Adam trợn ngược mắt, cái gì chứ đây là đang muốn ông chủ đi giải quyết hay sao? Rốt cuộc Cố Tư Vũ, nữ nhân yêu nghiệt này đang nghĩ cái quái gì vậy?!

Không chỉ Adam, mà ngay cả các đại cổ đông mặt mũi cũng hết xám lại chuyển xanh.

Tu Thần Khước không vội trả lời cô, hắn kiên nhẫn nghe cô nói cho hết mới lười biếng mở miệng "Vậy em muốn tôi tới trường bảo lãnh em?"

"Đại khái như vậy nha." Cố Tư Vũ giọng nói bởi vì nũng nịu mà trở nên nhu tình.

Hắn ta trầm mặc hồi lâu, nhấc tay gập lại cái máy tính để trên mặt bàn thạch anh, hướng mắt nhìn một vòng chung quanh phòng.

"Tan họp."




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện