Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt

Ngươi làm thương cô ấy ta sẽ giết ngươi


trước sau

Cô ta sợ run, liên tục lắc đầu nguây nguẩy "Tôi không dám tôi không dám nữa, thưa ngài..."

Tu Thần Khước lạnh lùng nhìn cô ta, trào phúng nhếch môi cười sau đó không nhiều lời dùng lực ném văng cô ta vào trong góc tường.

Trước khi rời đi còn phun ra thêm một câu coi như cảnh cáo "Tốt nhất đừng gây ra việc gì ngu xuẩn nữa."

"Tôi không dám nữa, không dám nữa..." nữ nhân dập đầu trên đất, hết lời bào chữa.

Hắn bỏ qua cô ta một lần, xoay người hướng phía xe ô tô đang đỗ đi tới.

Người đàn ông không ngay lập tức khởi động xe, lấy từ trong cốp phía trước tay lái ra một bọc khăn giấy ướt và nước thuốc khử trùng. Tự mình xịt một chút vào lòng bàn tay vừa ban nãy đụng chạm lên da thịt nữ nhân kia, sau đó điệu bộ ghét bỏ dùng khăn giấy ướt chà xát lau đi...

Hắn ta cứ lặp đi lặp lại duy nhất một động tác, lòng bàn tay lằn đỏ muốn rách ra chảy máu vẫn không ngừng chà xát mạnh.

Ấn đường hắn hơi khẽ xô lại, mi tâm nhíu nhíu, từ cổ họng phát âm thanh đủ cho bản thân nghe thấy.

"Thật dơ bẩn."

Cố Tư Vũ quay trở lại lớp học, nhưng so với ban đầu tình thế đã hoàn toàn xoay chuyển.

Nguyên nhân chính là vì việc bọn họ biết được kẻ chống lưng cho cô chính là Tu Thần Khước, người đứng đầu trong giới hào môn.

Cô kéo ra cái ghế ngồi vào bàn học, ánh mắt dò xét của các đồng học chung quanh vẫn không ngừng nghỉ hướng phía cô bàn tán nhộn nhịp.

"Bối cảnh của Cố Tư Vũ rốt cuộc là thế nào?"

"Chẳng lẽ hôn ước cô ta nhắc tới kia chính là cùng với đại nhân vật này?"

"Vậy thì không đắc tội nổi được rồi..."

"Sau này đối với cô ta gần gũi một chút, không chừng có thể nói cô ta giúp việc làm ăn cha mẹ chúng ta thăng tiến."

Cố Tư Vũ ngồi một bên lật sách xem, hứng thú nghe mấy người bọn họ mồm năm miệng mười bàn tán về cô. Thật đúng là ngu ngốc, vừa nửa tiếng trước đây nói tẩy chay cô bây giờ lại chân trước chân sau muốn nịnh nọt lấy lòng.

Cô giương môi cười mỉa, không thèm để bọn họ vào trong mắt tiếp tục đọc sách ôn tập chuẩn bị cho bài thi kế tiếp. Dĩnh Chi Tranh từ phía huyền quan chạy tới, to tiếng mà gọi cô "Tư Vũ!"

Cậu ta tay ôm bọc sách vở, cười cười ngồi xuống bên cạnh cô "Mình học chung với cậu."

"Lớp cậu không cần thi tiếp hả?" Cô chớp chớp mắt hỏi.

Dĩnh Chi Tranh lắc đầu "Mình tuần sau mới thi, khối năm nhất thi theo chẵn lẻ đó."

Trường đại học kinh tế cô đang học vô cùng khắt khe trong việc thi cử, thuộc trong top những ngôi trường có tỷ lệ vàng, số học sinh thi đỗ cao nhất cả nước. Nhưng không phải chế độ làm bài được nới lỏng, mà là do học lực và điểm số quyết định. Quy trình thi chẵn lẻ để tránh trường hợp gian lận trao đổi giữa các lớp với nhau.

Cô gật đầu đã hiểu, hướng Dĩnh Chi Tranh nhìn một cái "Vậy cùng mình ôn tập chút."

Dĩnh Chi Tranh cầm sách vở bày lên mặt bàn, không nhịn được liền tò mò hỏi cô "Tư Vũ, người nam nhân đó cùng với cậu là quan hệ gì vậy?"

A? Người bạn này xem ra cũng rất quan tâm tới bối cảnh thân phận của cô nhỉ?

Cố Tư Vũ mắt không rời khỏi quyển sách nhanh chóng mà đáp "Hôn phu của mình."

Dinh thự Tu gia.

Chiếc Maybach đen lặng lẽ thắng lại, Tu Thần Khước từ trên xe bước xuống rồi chậm rãi đi vào trong.

Tiếng giày da nện trên nền đá hoa cương tạo thành thứ thanh âm đều đặn không to không nhỏ, người đàn ông một tay đút túi quần âu, một tay lộ rõ các khớp xương trắng trẻo như ngọc hơi nâng lên chỉnh đốn lại mái tóc có chút rối loạn của mình.

"Tu tiên sinh, ngài đã trở lại." Hắc Huyền Bạch đứng một bên, Adam đứng chính giữa bên cạnh còn có thêm một nam nhân tuấn dật phi thường không rõ khuôn mặt phía trái vì lý do gì mà bị khắc một vết sẹo hoa ngũ lá.

Anh ta đeo một cái khăn trùm đầu màu trắng, vận một bộ quần áo trông giống như người Hy Lạp cổ xưa, ở cổ mang

theo xiềng nhỏ tròn tròn được đúc từ vàng có mặt dây hình hổ mang chúa. Trông hết sức dị hợm, nhưng riêng ánh mắt ám khói sắc lạnh hơn đao kia cũng đủ khiến tâm lý kẻ đối diện nảy sinh sợ hãi...

Tu Thần Khước quyét qua nhìn bọn họ, rồi dừng lại rơi ở trên người nam nhân kia "Phổn Sát." Hắn ta hé miệng, thanh âm đầy uy lực.

Nam nhân kia lập tức cúi đầu trước hắn "Cung kính trước người, thưa chủ nhân."

"Ngươi không cần theo cùng chúng ta thời gian này, hãy ở lại Kinh Đô bảo vệ Cố Tư Vũ." Hắn phân phó.

Hắc Huyền Bạch sửng sốt mất ba giây, vội nói "Phổn Sát bảo vệ Cố tiểu thư sao? Tu tiên sinh, ngài..."

Adam ngăn lời bọn họ lại, kéo lấy cánh tay Hắc Huyền, lắc đầu ra hiệu không nên nói thêm nữa.

Không gian trở lại yên tĩnh lạ thường, Tu Thần Khước hướng ghế lông thú ngồi xuống, hắn không vội rót ra ly rượu vang đỏ. Ánh mắt mờ mịt không nhìn thấu tâm tình hơi nheo lại, sau đó hướng Phổn Sát nhìn một cái "Đây là lệnh."

"Ta sẽ không phục tùng ai khác ngoài ngài." Nam nhân ngẩng mặt, đối diện với ánh nhìn của Tu Thần Khước không có chút dấu hiệu bài xích.

Đôi con người hai người giao nhau không chịu cúi đầu trước đối phương, luận về sự tàn độc và lực áp đảo Phổn Sát không thua kém Tu Thần Khước.

Nhưng kẻ ra lệnh và kẻ phục tùng nó khác biệt vô cùng lớn.

Tu Thần Khước nhấp một ngụm rượu nhỏ, giọng nói thực trầm lần nữa lập lại mang theo uy hiếp, giống như con mãnh thú ẩn nấp trong cơ thể chờ thời cơ để lao ra, không cho phép anh ta cự tuyệt "Đây là lệnh."

Hắc Huyền Bạch cùng Adam đứng một bên, mồ hôi lặng lẽ chảy dài bên trên trán.

Bọn họ nhất thời không biết nên khuyên ngăn như thế nào cho phải, người ngoài không biết đã đành nhưng đây lại là ông chủ lớn...

Ngài ấy hẳn phải thừa rõ rằng Phổn Sát, tên nam nhân này xưa nay chưa từng thích theo lời bất kể ai. Người duy nhất ra lệnh được cho anh ta chỉ có chủ nhân mà thôi, và tất nhiên anh ta cũng chỉ bằng lòng bảo vệ chủ nhân không có bất kỳ ngoại lệ.

Ông chủ lại đột ngột ra lệnh Phổn Sát bảo vệ nữ nhân của mình, loại chuyện này sao có khả năng anh ta sẽ làm ra?

Phổn Sát thâm u nhìn hắn ta, rốt cuộc rất lâu sau đó mới mở miệng.

"Ta sẽ vì ngài bảo vệ cô ta lần này, nhưng chủ nhân, ngài hãy nhớ ta không ưa sự ràng buộc."

Dưới ánh sáng mờ mịt tản ra từ đèn chùm neon, ngũ quan của Tu Thần Khước không rõ ràng là biểu cảm gì, nhưng lại khiến bất kể ai cũng phải phòng bị thận trọng.

Hắn dựa lưng vào thành ghế, tay thon dài nâng lên cái ly ghé sát vào đôi môi mỏng màu hoa hồng, khoé môi mỏng khẽ giật giật uống thêm một ngụm rượu vang.

Mơ hồ có thể trông thấy trên viền môi phân chia rõ ràng kia của hắn vương chút rượu nồng, hắn ta nhàn nhã vuốt ve cái miệng ly, nhìn chính mình phản chiếu trong màu đỏ đó. Đầu lưỡi nhọn đưa ra, khẽ liếm sạch từng chút một rượu dính trên miệng.

Gương mặt tinh xảo tuyệt mỹ rúng động thời khắc này quyến rũ khó tả, động tác của hắn liễm diễm mê hoặc lòng người, có thể đem bất kỳ người phụ nữ nào gào thét ghen tị.

"Ngươi làm thương tổn cô ấy, ta sẽ không hạ thủ lưu tình giết chết ngươi."




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện