Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt

Ranh giới sinh tử


trước sau

Lúc này đám Adam cùng với Hắc Bạch, đầu hổ và Chử Hồng từ bên ngoài tiến vào.

"Hoắc tiên sinh, tình hình của Lôi lão đại nhà chúng tôi thế nào?" Chử Hồng bước lên trước tới mép cửa kính đã vội vàng lên tiếng hỏi.

Hoắc Bắc Cảng xoay người trả lời nhanh chóng "Lôi Báo đang trong tình trạng bị thương ở mô mềm phần bụng và một vết thương ở vùng hông bên phải do mảnh sắt vỡ ra đâm phải, suy giảm hệ hô hấp, dập lá nách, tràn dịch màng phổi."

"Hoắc tiên sinh, mong ngài giúp đỡ Lôi lão đại nhà chúng tôi..." đầu hổ nghe thấy vậy thì hoảng hồn.

Hoắc Bắc Cảng tuy không thuần thục cho lắm về việc chữa trị nhưng anh dù gì cũng là một nhà khoa học, vấn đề này không thể làm khó được anh. Anh nhìn qua một chút vấn đề của Lôi Báo, tình hình có vẻ ổn hơn so với Tu Thần Khước, vết thương bụng hở do vật sắt cứng gây chảy máu trong nội tạng cần xử lý cấp cứu ngay lập tức bởi nếu để lâu sẽ gây nguy hiểm. Riêng vết thương ở vùng hông thì không đáng lo ngại cho lắm...

"Tôi tạm thời sẽ cho chuyên viên y sĩ chữa trị cho cậu ta trước, còn Thần Khước, cái tên này một mình Lục Thiếu Sơ không giải quyết được."

Adam cẩn trọng bước lên trước đối diện với Hoắc Bắc Cảng, kính cẩn thưa "Hoắc tiên sinh, hết sức mong ngài cứu giúp ông chủ nhà chúng tôi."

Hoắc Bắc Cảng lúc này mới để ý tới cậu ta và Hắc Bạch ở một bên, giật mình nói "Hai cậu cũng đi cùng sao?"

"Vâng, chúng tôi sử dụng ba phi cơ riêng lẻ, không ngờ giữa đường gặp tập kích." Adam gật đầu.

Anh ta thở dài một hơi, nhíu nhíu chân lông mày kiếm "Hai cái người này, bão lớn còn có lá gan dùng trực thăng băng qua biển, cho rằng bản thân là cha thiên nhiên hay sao?"

Hắc Bạch đứng phía sau Chử Hồng cúi đầu đáp "Lỗi do chúng tôi không bảo vệ ông chủ an toàn."

Hoắc Bắc Cảng xua xua tay cho xong chuyện, giọng có pha lẫn ảo não "Mấy chục năm quen biết cậu ta, con người ra thế nào chẳng lẽ tôi đây không hiểu?"

Tu Thần Khước, Lôi Báo, Thẩm Kiêu, anh và Lục Thiếu Sơ là năm vị bằng hữu ngang hàng trong giới hắc đạo, chỉ khác biệt về mảng phụ trách làm ăn.

Lúc này Lục Thiếu Sơ từ bên trong cũng đi ra ngoài.

"Bắc Cảng, giúp tôi một tay." Lục Thiếu Sơ chỉ quyét mắt qua nhìn bọn họ một lượt rồi lại quay vào.

"Các cậu ngồi chờ ở đây cho tới khi bọn tôi thông báo đấy." Hoắc Bắc Cảng đồng thời cũng theo vào trong phòng phẫu thuật.

Cánh cửa kính điện tử đóng lại, Adam nôn nao nhìn tình hình qua lớp thuỷ tinh mỏng kia. Chỉ biết cầu trời sẽ không xảy ra chuyện gì.

Trong phòng, nhóm chuyên viên y sĩ bận rộn chữa trị cho Lôi Báo, hai giường bệnh phân cách nhau bằng một tấm màn nilon trắng che phủ.

Lục Thiếu Sơ thuần thục các bước chụp CLVT cho Tu Thần Khước thì phát hiện có một dị vật kim loại kèm theo nhiều máu trong khoang màng phổi trái, tổn thương nhu mô phổi, nằm giữa động mạch chủ và tim.

"Thịt lưng và biểu bì của cậu ta toàn bộ đều dập nát do sức áp lực của nước biển, xương tay và chân cũng gãy vụn, hậu quả của việc rơi từ trên độ cao nghìn mét xuống may mắn còn sống được đã là một kỳ tích." Anh ta dùng đầu ngón tay ấn lên phần thịt trắng bệch không chút khí huyết của Tu Thần Khước nheo mắt mà nói.

"Kéo, kẹp kìm gắp." Lục Thiếu Sơ bịt khẩu trang y tế lên, đưa tay qua phía một cô y tá đứng bên cạnh.

Cô y tá nhanh chóng đưa cho anh ta một cái kéo lưỡi dài chuyên dụng và kẹp kìm gắp.

Lục Thiếu Sơ tốn hơn ba phút để cầm máu tổn thương và dẫn lưu màng phổi trái bằng phương pháp nội soi lồng ngực. Sau khi hút sạch máu trong màng phổi, mảnh đạn được tìm thấy và khéo léo gắp ra ngoài, đồng thời xử trí các tổn thương gây chảy

máu trong vùng ngực và đặt ống dẫn lưu giúp oxy lưu thông thuận tiện.

"Tôi đã cầm máu rồi, vẫn không ngừng chảy..." Lục Thiếu Sơ liên tục thấm băng gạc, hết mảnh bông trắng này nhuốm đỏ lại tới mảnh bông trắng khác.

Hoắc Bắc Cảng nhíu mày "Sao vậy?"

"Hemophilia..." đôi đồng tử mắt anh co rút lại, mồ hôi theo hàng chảy dài trên trán.

"Hemophilia?" Hoắc Bắc Cảng sửng sốt tới đánh rơi cái khay nhỏ đựng mảnh vỡ đạn trên tay, vật cứng va chạm với nền đá hoa tạo thành thanh âm loảng xoảng.

Bệnh Hemophilia rối loạn đông máu di truyền, hay còn gọi bệnh máu khó đông, đây là một bệnh hiếm gặp. Bệnh Hemophilia khiến cho máu không đông lại được như bình thường, yếu tố VIII hoặc yếu tố IX là các protein quan trọng giúp đông máu. Tuy nhiên, khi nồng độ hai yếu tố này giảm quá thấp sẽ gây nên các rối loạn đông máu.

"Nếu mắc Hemophilia vậy thì cậu ta sẽ..."

"Những vết thương nhỏ ngoài da không hẳn là vấn đề nhưng nếu bị chảy máu trong cơ thể như như thế này có thể ảnh hưởng tới nội tạng và nguy hiểm đến tính mạng." Lục Thiếu Sơ gầm một tiếng trong cổ họng "Bắc Cảng, giúp tôi cầm cự năm phút."

"Được." Hoắc Bắc Cảng nhận lấy bông băng gạc, tiếp tục cầm lại thứ chất lỏng màu đỏ đang từ phần xương sườn thành bên phải bao bọc lá phổi được cắt cẩn thận tạo thành cái miệng rộng cỡ hai đốt ngón tay tràn ra.

Máu loang lổ ứa đầy thành vũng trên da thịt trắng nhợt nhạt của hắn.

Lục Thiếu Sơ quay sang phía bàn thuỷ tinh sắp xếp đầy những đồ vật và loại thuốc vội vàng tìm kiếm thứ gì đó. Không khí vốn đã căng thẳng mấy chốc trở nên gấp rút trộn lẫn với dư vị máu tanh nồng, Hoắc Bắc Cảng nhìn máy đo huyết áp vang lên báo hiệu màu đỏ màn hình báo hiệu sợi dây liên tục nhấp nháy, liền hét lớn "Huyết áp giảm, tần số bốn mươi mmHg!"

Lục Thiếu Sơ nghe vậy liền chửi thề một câu, anh nghiến răng nghiến lợi, sải bước nhanh tới "Shit! Chuẩn bị điện kích tim!"

Người ta nói rằng những giây phút cuối cùng còn sống trên đời, bạn sẽ có bảy giây trải nhiệm lại khoảng ký ức đẹp đẽ nhất. Có một cô gái từng nói với hắn ta rằng, nếu một ngày em chết đi thì xin anh hãy tìm tới những vì sao.

Hắn đương nhiên sẽ không để chuyện đó xảy ra, và hắn ôm cô ấy vào lòng, trong một buổi tối mùa đông se lạnh lắc nhẹ đầu thâm tình nói "Sẽ không."

Linh hồn hắn vốn đã bị quấy nhiễu bởi những trò vui hoang hoải của xã hội ngoài kia, trái tim của hắn cũng đã nhuộm bụi bẩn. Tội lỗi, hắn chưa bao giờ biết tội lỗi đối với bất cứ ai, nhưng chỉ cần là cô ấy, chỉ cần vô tình chạm nhẹ vào cô thôi hắn cũng sẽ cảm thấy sự giày vò bên nửa ngực trái của mình.

Từ khi gặp em, tôi liền muốn bản thân mình trong sạch...

Em nói nếu em biến mất thì xin tôi hãy tìm đến những vì sao, không đâu, đối với tôi nếu không có em thì mọi thứ đều vô nghĩa.

Cố Tư Vũ, thế giới này vốn không có gì tốt đẹp...

Chẳng qua là, có em ở đây.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện