Có một số người luôn mang trên mình một lớp màng bao bọc của sự giả tạo, giống như loài rắn độc thường có nhiều màu sắc, nhưng trong lòng đã định sẵn sự nguy hiểm được nguỵ trang khôn khéo.
Tri Tiết ôn hoà mỉm cười nhìn nữ nhân đối diện trước mặt mình, đôi con ngươi xanh thăm thẳm giống như thuỷ triều dâng cao lên hoàn toàn nuốt chửng những bãi cát phù sa diễm lệ.
Anh ta chậm rãi rót ra nửa ly rượu vang nồng độ cồn có chút cao, một hơi uống hết sạch.
Cố Tư Vũ nhai nhai miếng gan ngỗng trong miệng, hơi nhướn mày nói "Có chắc là ổn không đấy?"
"Tôi đã từng cùng một lúc uống hết bốn chai liền." Tri Tiết nở nụ cười, hàm răng trắng sứ xinh đẹp lộ ra. Trong lòng cô lúc này mới thầm than thở, chung quanh cô cũng quá là nhiều mỹ nhân đi? Diện mạo ai nấy còn đẹp gấp ngàn lần phụ nữ...
Tri Tiết vừa mới dứt lời, anh ta liền gục đầu xuống mặt bàn thuỷ tinh, hình như đã ngủ mất. Cố Tư Vũ khoé môi co giật, không phải chứ, tửu lượng kém như vậy mới hai ly mà đã say rồi?
"Tri Tiết, này này..." cô bất đắc dĩ lay lay bả vai anh ta, xương cốt có vẻ rất chắc chắn.
Không có bất cứ động tĩnh nào phản hồi lại, Cố Tư Vũ mới ảo não đưa tay xoa xoa cái trán. Rắc rối lớn rồi đây, không biết uống rượu nặng mà còn cố nốc vào làm cái gì cơ chứ hả?
Thời điểm cô đưa anh ta ra khỏi nhà hàng cũng đã mười hai giờ trưa, Cố Tư Vũ thật vất vả mới quăng nổi anh ta ngồi lên xe, mồ hôi bịn rịn phủ trên cái trán xinh đẹp, cô đặt một bên khuỷu tay lên vô lăng còn một bên đỡ lấy vai anh ta đang ngả nghiêng sang phía này, tốt bụng giúp cài lại cái đai an toàn.
Nam nhân nhắm mắt ngủ say, lông mi dài màu vàng cát lấp lánh mê hoặc, khoé miệng đẹp gần như không chút tỳ vết nào tuỳ tiện thành đường thẳng. Hơi thở tựa như không khí trong lành trên thảo nguyên xanh hoang hoải, mang theo chút ít dư vị rượu thơm thơm dễ chịu.
Mê hoặc, nam nhân này giống như loài hồ ly cả thân thể đều toát ra sự câu hồn người khác.
Cố Tư Vũ quan sát anh ta một lúc mới khởi động xe, chuẩn bị rời đi.
Khu khách sạn Tri Tiết ở cũng cách đây không xa cho lắm, mất mười lăm phút di chuyển, cuối cùng cô đỗ lại trước khách sạn Gaulden xa hoa bậc nhất Kinh Đô. Ban đầu khi quen biết anh ta cô nhớ rằng anh ta nói rằng mình chỉ là nhân viên linh kiện điện thoại tầm thường, làm sao có thể sống ở một nơi đắt tiền như thế này? Nhưng mà cô không có thói quen thăm hỏi đời tư người khác, cho nên cũng chẳng đề cập gì tới nhiều cả.
Cô phải nhờ mấy người bảo vệ khu vực ở đó đỡ anh ta lên cùng, bằng không với sức lực của đứa con gái như cô sao có thể vác nam nhân nặng gần bảy mươi kilogram lên tầng cao nhất được cơ chứ?
"Cảm ơn các anh." Cố Tư Vũ nở nụ cười xã giao với mấy anh bảo vệ, hàm răng trắng bóng lộ ra.
Bọn họ cũng rối rít chào hỏi lại cô rồi nhanh chóng rời đi. Cô dìu Tri Tiết vào trong phòng, cũng may anh ta đem theo chìa khoá điện tử đó, bằng không cô chẳng biết thế nào mà đưa anh ta về được.
Căn phòng hạng thương gia nằm độc nhất trên tầng năm mươi của khách sạn, vừa mới bước chân vào đã trông thấy toàn bộ khung cửa sổ đều thiết kế hình cung khiến tầm nhìn trở nên trống trải hơn bao giờ hết. Tri Tiết có vẻ thích độ cao, bởi lần nào đi ăn anh ta cũng đều chọn nơi cao nhất, đây là lần đầu cô tới nơi anh ta sinh sống.
Cố Tư Vũ hướng phòng khách đi vào, tấm thảm lông mềm mịn trải bao bọc lấy nền sảnh, cô chật vật đưa anh ta nằm lên ghế sofa