Adam trông thấy hắn thần sắc không mấy được tốt, rất nhanh lại mở miệng nói "Tu tiên sinh, ngài mệt rồi sao?"
Tu Thần Khước mấy ngón tay xoa xoa giữa mi tâm, đôi con ngươi như phủ mực hơi động đậy, bởi vì đau đầu mà ngũ quan cũng trở nên chán nản một chút.
Hắc Bạch bên cạnh cũng vội vàng lên tiếng "Ông chủ, nếu ngài không khoẻ thì bây giờ trở về." Gần đây sau khi từ cuộc điều trị kéo dài ba tháng kia kết thúc thân thể ông chủ này của anh diễn biến kém đi rất nhiều, tâm tình cũng không mấy khi được tốt.
Trên ngũ quan Tu Thần Khước lộ ra luồng khí thâm u khó đoán, hắn vẫn tiếp tục chậm rãi di chuyển mấy đầu ngón tay vuốt cái trán thanh tú, sợi tóc đen huyền được chỉnh đốn tỉ mỉ cũng bị vén lên. Lộ ra ở đường chân tóc một vết sẹo mờ mờ như là đạn bắn mà thành, khiến người khác không tránh khỏi mà nhức nhối.
Hắn nâng mắt nhìn ông thị trưởng phía đối diện, thanh âm khàn khàn phát ra lại làm ông ta không tự chủ run lên bần bật.
"Ông từ hôm nay nghỉ hưu được rồi."
Ông thị trưởng quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt đều đầy hoảng sợ mà trên trán già nua đầy nếp nhăn cũng rịn ra tầng mồ hôi mỏng, bò bốn chân tới mũi giày hắn, khúm núm van xin nhưng ngay cả lời đều không nói ra được phải mất nhiều thời gian mới mở nổi miệng "Tu tiên sinh... tôi xin ngài a, việc này tôi thực sự cũng bất đắc dĩ mà thôi..."
Tu Thần Khước thẳng tắp trên ghế đứng dậy, hắn chỉnh đốn lại mép áo âu phục, cái kẹp cà vạt sang trọng thiết kế từ đá quý phản quang với ánh sáng chùm đèn trần mà hơi loé lên.
Hắc Huyền nhanh như chớp ngăn cản lại ông thị trưởng đang muốn ôm lấy chân Tu Thần Khước, dùng ánh mắt cảnh cáo nói "Biết chừng mực."
Ông ta ngã khuỵ trên nền đất, khổ sở cúi gằm mặt không dám ho he thêm nữa, thân thể yếu ớt giống như bất cứ khi nào cũng có thể té xỉu, ông biết đắc tội người đàn ông này cũng sẽ phải lãnh hậu quả. Nhưng mà cái hậu quả này cũng quá mức đắt giá...
Dưới ánh mặt trời mờ nhạt, chiếc Maybach xa hoa đắt tiền lái chậm ở trên lối đường lát gạch nghênh ngang rời khỏi toà án thành phố.
Tu Thần Khước dựa lưng vào thành ghế, tư thái mệt mỏi nâng tay đỡ lấy cái trán thanh tú, quanh thân thể người đàn ông đều tản ra luồng khí chán chường u buồn, vùng đỉnh đầu càng lúc càng đau, khiến hắn khó chịu hơi nhăn lại lông mày kiếm.
Lúc này đô đô ở bên trong túi quần âu rung lên từng hồi, hắn theo bản năng rũ mi mắt nhìn qua vật phát sáng, thuận thế đưa tay rút ra điện thoại di động.
Trên màn hình điện thoại đời cao, liên tục nhấp nháy dãy số đang gọi tới, hắn không vội bắt máy ngay lập tức, mãi hồi lâu sau mới lười biếng di chuyển đầu ngón tay lên màn hình cảm ứng trượt sang ngang tiếp nhận cuộc gọi.
"Khước, anh đang ở chỗ nào vậy?"
Đầu dây bên kia truyền tới thanh âm nhu tình của nữ nhân, Tu Thần Khước ngả đầu về phía sau, nhắm mắt dưỡng khí sắc.
"Có chuyện gì?" Hắn tuỳ tiện đáp lời.
Lãnh Ly dịu dàng nũng nịu "Người ta nhớ anh mà..."
Tu Thần Khước không có nhiều kiên nhẫn, đỉnh đầu vẫn còn âm âm đau cho nên ngay cả giọng cũng lạnh xuống "Nếu không có chuyện gì thì tôi cúp máy."
Lãnh Ly tỏ vẻ uỷ khuất kéo thật dài hai chữ biết rồi, lại tiếp tục mà nói "Em đang trên đường đến dinh thự a, chút nữa anh phải cho em biết đáp án đó..."
Tu Thần Khước đương nhiên không muốn để tâm cô ta, ngón tay chưa lúc nào ngừng xoa bên thái dương, bộ dáng phiền não phun ra một câu ngắn gọn.
"Được."
Xong đồng thời cắt liên lạc.
Adam ngồi ở ghế lái chính nhìn ông chủ mình qua kính chiếu hậu, tuy thật sự mệt mỏi nhưng luôn có khí tràng bao quanh người, tấm lưng lớn thẳng tắp. Giờ phút này trên khuôn mặt hoàn mĩ không lộ bất cứ biểu hiện nào, duy nhất chỉ đáy mắt như phủ tầng mực kia xẹt qua tia ưu phiền không dễ gì nhận thấy.
Cậu ta liếm liếm môi, dè dặt cất lời "Tu tiên sinh, cái kia, chuyện Lawrence xử lý thế nào đây ạ?"
Tu Thần Khước nhấc lông mi, đưa con ngươi thâm thuý hướng cậu ta nhìn một cái, Lawrence...
Cái tên này, rốt cuộc đã nghe ở đâu...
Trầm trọng suy nghĩ, chỉ thấy đau đầu mà vẫn không nhớ được bất cứ điều gì, liền đó nhàn nhạt đáp "Giải quyết sau đi, trở về dinh thự."
Adam cùng anh em Hắc Huyền Bạch nghe được lời này lập tức sửng sốt, ông chủ của bọn họ đây không phải là