Lãnh Ly sắc mặt thay đổi hệt như một con tắc kè hoa lá bảy màu, hết xanh lại chuyển trắng rồi cuối cùng giận tới mức phừng phừng đỏ lên.
Ả ta run run chỉ tay vào mặt cô căm phẫn nói "Cô... cô đây là đang xúc phạm tôi đúng hay không?"
Cố Tư Vũ bâng quơ như thể nói trúng điểm nào thì trúng, cô xốc lại cái túi khoác bên vai, lắc đầu tỏ vẻ ngây thơ "Nói ai thì người đó tự biết nhột."
Adam trên trán toát mồ hôi hột, vội vàng muốn lùi ra xa khỏi nơi này một chút, long phụng giao tranh ruồi muỗi chết mà. Cậu căn bản không muốn dính dáng chút nào tới chuyện nữ nhân thị phi cả...
Cố Tư Vũ nói được phân nửa liền ngừng lại khoảng mười giây, sau đó mở miệng "Lãnh Ly tiểu thư đây phiền tránh đường giúp tôi được chứ?"
Lãnh Ly nghiến tới tê răng nhưng cũng rất nhanh khôi phục lại dáng vẻ ngạo kiều ưỡn thẳng người, trào phúng mà phản bác "Hừ, đã bị Khước đuổi đi rồi còn bày ra bộ dạng cao thượng làm cái gì hả?"
Sắc mặt Cố Tư Vũ ngay sau đó liền trở nên khó coi, nhưng cô đây làm sao có thể dễ dàng để cho ả ta có cơ hội làm mình làm mẩy trước mắt cô được, nghĩ tới những gì kiếp trước ả ta từng gây ra cho cô thôi trong lòng đã tràn đầy hận thù, khoé miệng chậm rãi cong lên cười.
"Tu Thần Khước không nhớ được tôi chẳng qua là anh ấy gặp chấn thương, nếu không thì cô đừng nói gì tới việc tiếp cận anh ấy, đến gần nửa bước cũng không nổi."
Lãnh Ly đột nhiên cười lớn, giống như là vừa nghe qua một câu chuyện hài hước dí dỏm. Ả ta xua tay, hơi nghiêng đầu nhìn cô mở miệng chống trả "Cô nghĩ cô là ai? Đừng quên rằng tôi đây tính riêng thời gian quen biết Khước cũng đã hơn số tuổi đời của cô gấp nhiều lần rồi."
Đúng thật Lãnh Ly là người bạn khác giới thanh mai trúc mã duy nhất mà Tu Thần Khước chịu để bên cạnh mình, Lãnh Ly hơn cô bốn tuổi, thời gian trước đây ả ta đi du học tại Harvard cho nên không có xuất hiện thường xuyên. Đoán chừng lúc này chính là lúc kết thúc khoá học rồi về Kinh Đô.
"Nếu như không có sự xuất hiện của cô, tôi đã sớm với Khước kết hôn, thật may mắn làm sao anh ấy lại sau vụ tai nạn mà quên đi cô, cho nên cơ hội khiến anh ấy chịu chấp nhận tôi lại tăng thêm một nửa phần..." Lãnh Ly dụng tâm đắc ý châm biếm cười.
Ánh mắt Cố Tư Vũ giả bộ thờ ơ nhìn sang hướng khác từ đầu đến cuối đều làm như chưa từng nghe thấy những lời vừa rồi của Lãnh Ly "Thật tiếc, nhưng tôi đây là do anh ta giam cầm bên mình chứ không giống ai đó phải lao tâm khổ chí."
Lãnh Ly này muốn thị uy với người khác, liền không suy nghĩ tới vấn đề này đi? Cho dù ả ta có ở bên cạnh Tu Thần Khước bao lâu đi chăng nữa nhưng hắn ta không có cảm tình với ả thì cũng chỉ là con số không.
"Cô..." Lãnh Ly bị Cố Tư Vũ làm cho tức nghẹn đến trợn mắt lên.
"Người thường đều có câu nói bảy năm không bằng vài phút, người mình yêu cùng mình lớn lên không có nghĩa là sẽ thích mình." Cố Tư Vũ nhợt nhạt cười.
Lãnh Ly vốn là một thiên kim đại tiểu thư này từ nhỏ đã được người trong nhà đào tạo thành hư hỏng, ỷ vào có tiền có thế không coi ai ra gì quen thói, hiện tại bỗng nhiên bị cô vạch trần cái vỏ bọc đắc ý kia của mình, sợ là một lát nữa khí chất sẽ không còn vững vàng như lúc này nữa.
Và đúng thế thật, ả ta tức giận bước đến trước mặt cô thẹn quá hóa giận trở mặt "Vốn dĩ Khước đã là của tôi, cô lại mặt dày mày dạn xuất hiện cướp đi anh ấy làm tất thảy mọi thứ thay đổi. Cô xem có phải rèn dũa lại cái đạo hạnh của mình hay không hả?"
Cố Tư Vũ ánh mắt lạnh quét qua ả ta một lượt, âm thanh chuyển xuống thấp "Cô không hiểu tiếng người sao? Tôi nói, tôi không tình nguyện ở cùng anh ta, là anh ta ép buộc tôi."
Lãnh Ly hừ bằng mũi, ra vẻ cảnh cáo "Được, vậy tôi nói cho cô biết từ thời khắc này tránh xa Khước ra. Anh ấy quên cô bao nhiêu liền để cho anh ấy quên cô bấy nhiêu, tốt nhất đừng tiếp