Trình Thần từ đầu chí cuối trên môi anh đào vẫn chứa nụ cười đẹp như cũ, ngọn đèn neon hắt ánh sáng nhàn nhạt lên khuôn mặt anh khiến các góc cạnh như được đánh khối, nhất là mái tóc vàng và đôi mắt xanh thẳm hun hút như bầu trời về hạ của anh luôn khiến người khác giới phải nhất thời mê mẩn. Cố Tư Vũ cũng không ngoại lệ, nhìn chằm chằm anh một hồi, đại khái cái nhan sắc kia quá là thu hút đi?
Chỉ là sau một thời gian kéo dài như thế, đã xuất hiện một vị khách không mời mà đến, mà không phải một người mà là hai người, hơn nữa nam nhân kia còn vô cùng quen thuộc.
Người phụ nữ nọ trang phục lộng lẫy bước đến bàn ăn, vốn là Cố Tư Vũ sẽ không chú ý cô ta, nhưng mà thời khắc này tâm trí chính mình đổ về bên ấy. Đơn giản bởi vì, nam nhân kia không ai khác chính là người cô từng yêu thương nhiều năm, mối tình đơn thuần thanh khiết của tuổi học trò.
Tử Sâm!
Anh ấy thế mà lại ở chỗ này cùng một nữ nhân, nửa năm nay không gặp anh chắc là anh cũng đã có người mới...
Cô đã từng suy diễn ra rất nhiều loại hình chạm mặt, nhưng mà có nghĩ thế nào cũng không ra cảm xúc của mình dành cho anh đã không còn giống như trước kia nữa, bất quá cũng chỉ là có chút gì đó nuối tiếc.
Tri Tiết trông thấy cô không chú ý đến mình, cũng thuận theo hướng nhìn của cô quay qua, anh cúi đầu liếc cô một cái, lại tiếp tới đánh mắt về hướng đoàn người bên kia.
Anh hơi nhăn lông mày kiếm bày ra bộ dáng không mấy vui vẻ "Bất quá cũng chỉ là một người đàn ông Trung Đông đã chững tuổi, lại kéo được hồn phách cô đi, tôi đây không có ma lực như vậy à?"
Cố Tư Vũ thu tầm mắt, xua xua tay "Tôi không có nhìn người ta."
"Không có?"Tri Tiết nhẹ hửm một tiếng, nhéo cằm mềm của cô đối diện với mặt anh "Không có mà hồn phách lạc tận miền nào rồi, xem kìa, tôi không nghĩ tới cô lại mê trai đâu."
"Tầm bậy, bên cạnh tôi còn thiếu nhiều mỹ nam à? Mà mỗi người đều rất xuất chúng nhé, so với người đàn ông Trung Đông kia đẹp gấp bội lần." Cố Tư Vũ đánh nhẹ lên tay anh một cái, nghĩ thế nào lại ra cô nhìn tên kia?
Mà cô cũng chỉ nói sự thật thôi, tính riêng Tu Thần Khước chỉ số sắc đẹp phong tình vạn chủng ra, còn có Phổn Sát đào hoa đẹp trai, thư ký thân cận Adam, anh em Hắc Huyền Bạch. Tứ đại hộ pháp này bên cạnh hắn ta đều toàn là những con người cực phẩm có nội hàm, đa tài, và vô cùng điển trai nha.
Cô ban nãy nhìn về phía đối diện có một người đàn ông Trung Đông đứng giao tiếp cùng vài người, vóc dáng cao lớn chững chạc, để râu quai nón. Cô cho rằng Tri Tiết hiểu lầm cô ngắm hắn ta đi, cũng quá coi thường gu thẩm mĩ của cô rồi.
"Thế cô đang nhìn ai?" Anh ta nhướn lông mày, hiển nhiên là không tin lời cô nói.
Cố Tư Vũ múc một muỗng vi cá ăn vào trong miệng, chậm chạp đáp "Đằng kia, người tôi nhìn chính là người đó đó, trông thấy không hả? Đứng bên cạnh cô gái xinh đẹp kia kìa..." Xong đồng thời hất cằm qua.
Tri Tiết theo hướng cô chỉ trông qua, liền thấy nam nhân tuấn tú khôi ngô cùng một cô gái, nhưng mà bất quá tên này so ra với anh mất màu bao nhiêu "Nói dối không tốt đâu."
"Ây, anh lại không tin? Anh ấy là mối tình đầu của tôi học cùng trường cấp ba, sau này lên đại học vẫn duy trì quan hệ." Cố Tư Vũ nhăn lông mày, ăn thêm một ngụm tổ yến "Bất quá tôi có lý do riêng mới phải chia tay."
Tri Tiết như đã hiểu thông, nhìn Tử Sâm đứng bên kia thêm một hồi lâu "Thì ra là như vậy."
Tử Sâm cùng cô gái kia gắp thức ăn, mắt vô tình nhìn thoáng qua không gian chung quanh bỗng bắt gặp đạo bóng dáng quen thuộc phía xa kia.
Anh hết hồn, cho rằng mình nhìn lầm, dùng mu bàn tay xoa xoa hai bên mắt rồi mới tiếp tục quay qua...
Kia, cô gái cùng một người nam nhân bên đó ăn uống hăng say, hai người nói cười thật tự nhiên, trên mặt cô gái càng thêm vui vẻ mấy phần.
Thế giới thật tròn, anh còn có ngày có thể gặp lại cô.
Tử Sâm vô thức cuộn chặt bàn tay, nam nhân kia chắc là hôn phu của cô rồi? Cùng ăn uống với nhau như vậy, thời gian nửa năm anh chật vật không