Chẳng bao lâu sau, Mễ Na biến mất khỏi tầm mắt của Trương Phong.
Vẻ mặt Trương Phong vô cùng bất đắc dĩ, vì quan hệ giữa anh với Mễ Na không dễ dàng gì mới dịu đi một chút.
Lúc này, bởi vì sự xuất hiện của Lâm Tiểu Mạn, đột nhiên hạ đến mức đóng băng.
Sau khi Mễ Na rời đi, Trương Phong bắt một chiếc taxi và đi về phía trường Đại học Giang Thành.
Cảnh tượng này ở cửa khách sạn khiến Lâm Tiểu Mạn lầm tưởng mình và Mễ Na thuê phòng, cũng khiến Mễ Na lầm tưởng anh là một tiểu bạch kiểm bị phụ nữ bao nuôi.
Nhưng Trương Phong chưa từng làm qua hai việc này, cho nên hiện tại Trương Phong rất phiền muộn.
"Xem ra muốn che giấu thân phận cũng không phải chuyện dễ dàng gì!"
Ngồi trong xe taxi, Trương Phong không khỏi khẽ thở dài.
Hai mươi phút sau, Trương Phong đến trường đại học Giang Thành và bước vào lớp học.
Bởi vì có sự chậm trễ ở cửa khách sạn, khi Trương Phong đến lớp học, gần như tất cả học sinh trong lớp đều đã đến.
Nhưng khi Trương Phong bước vào lớp, tất cả bạn học trong lớp đều nhìn Trương Phong với ánh mắt kỳ lạ.
Trương Phong do dự một chút, sau đó trực tiếp đi về phía hàng sau của lớp học, tìm một chỗ ngồi bên cạnh Nhãn Kính và Vương Hùng.
"Lớp chúng ta xảy ra chuyện gì hả?"
Sau khi Trương Phong nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của các bạn học, trong lòng có chút lo lắng, sợ thân phận của mình bị bại lộ nên hơi chột dạ hỏi Vương Hùng.
"Trương Phong, cậu nói thật cho tôi biết, tất cả tiền của cậu thật sự đều đến từ trúng số sao?"
Vương Hùng hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.
"Ừ...!Ừ, nếu không thì tôi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy!"
Trương Phong cho rằng thân phận của mình thật sự bị bại lộ nên vẻ mặt càng thêm chột dạ, lắp bắp đáp lại.
"Cậu không nói dối tôi đúng không?"
Vương Hùng nói với vẻ nghiêm túc.
"Đương nhiên!"
Trương Phong gật đầu.
"Vậy là tốt rồi!"
Vương Hùng thở ra một hơi dài nhẹ nhõm rồi thì thào: "Tôi nói cho cậu biết, trường chúng ta gần đây có một tên trộm.
Dù lớp chúng ta chưa có ai bị mất thứ gì, nhưng một số lớp khác đã lần lượt bị mất tiền rồi, gần đây cậu cũng phải cẩn thận một chút!"
"Có người bị mất tiền?"
Sau khi Trương Phong nghe vậy không khỏi sửng sốt một chút, sau đó lập tức hiểu ra tại sao các bạn học trong lớp đều nhìn mình một cách kỳ quái, hóa ra bọn họ đều tưởng lầm mình là trộm.
"Vừa rồi cậu hỏi tôi như thế cũng là đang nghi ngờ tôi là trộm phải không?"
Trương Phong tức giận hỏi Vương Hùng.
Những người khác nghi ngờ mình, Trương Phong vẫn có thể chấp nhận, nhưng anh không ngờ rằng ngay cả người bạn thân nhất của mình là Vương Hùng cũng sẽ nghi ngờ mình.
"Tôi không nghi ngờ cậu, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi!"
Vương Hùng trả lời có phần ngượng ngùng.
"Trương Phong, thật ra mọi người nghi ngờ cậu là chuyện bình thường.
Dù sao mấy ngày trước cậu cũng tiêu nhiều tiền như vậy, gần đây cậu lại tiêu tiền như nước, thật sự như hai người khác nhau với trước đây.
Bọn họ chắc chắn phải nghi ngờ cậu trước!" Nhãn Kính nói với Trương Phong.
"Thôi bỏ đi, bọn họ muốn nghĩ sao thì nghĩ.
Dù sao tôi cũng không phải trộm!"
Trương Phong do dự một chút, cho rằng những gì Nhãn Kính nói thật ra cũng có lý.
Suy cho cùng, trước đây mình chỉ là một tên đi giao đồ ăn nghèo nàn, nhưng bây giờ bỗng trở thành một kẻ tiêu xài hoang phí, rất khác so với trước đây, nghi ngờ mình là điều bình thường.
"Đúng rồi, vừa rồi lớp chúng ta đã nộp phí lớp.
Tiền của cậu là anh Hùng nộp!"
Nhãn Kính nói tiếp với Trương Phong.
"Tôi trả lại tiền cho cậu, bao nhiêu tiền?"
Trương Phong hỏi Vương Hùng.
“Quên đi, cũng không bao nhiêu tiền, buổi trưa đãi tôi một bữa coi như trả lại cho tôi!” Vương Hùng thản nhiên nói.
"Vậy được!"
Trương Phong gật đầu.
Kỳ thật, phí lớp trước đây cũng đều là Vương Hùng nộp thay cho Trương Phong, bởi vì anh ta biết Trương Phong không có tiền, sau đó Trương Phong thỉnh thoảng mời Vương Hùng dùng bữa coi như trả tiền cho anh ta.
Tuy rằng ngoài miệng Trương Phong không nói gì, nhưng thật ra anh vẫn luôn giữ chặt chuyện này trong lòng.
"Cộc cộc cộc!"
Ngay khi Trương Phong còn đang ngơ ngác, bên ngoài phòng học đột nhiên có tiếng giày cao gót đạp xuống đất.
Sau khi nghe thấy tiếng bước chân, các bạn học trong lớp lập tức lên tinh thần.
Giáo viên phụ đạo Tần Lan tay cầm một phần tài liệu giảng dạy, uốn éo bước vào lớp.
Trang phục của Tần Lan hôm nay rất gợi cảm, thân trên là áo sơ mi đen bó sát người, lộ ra chiếc cổ thon trắng như tuyết, dưới sự bổ trợ của nền áo sơ mi đen, khuôn ngực đầy đặn căng tròn đẹp như một con thiên