Sau khi mọi người nghe thấy những lời của Trần Văn Văn, tất cả đều sững người tại chỗ.
Ngay cả đám người Dương Uy, Tôn Lị, Diệp Mị cũng không biết Trần Văn Văn đang làm gì vào lúc này.
"Nếu vì tiền nên tôi mới rời khỏi Trương Phong, vậy tại sao ngay từ đầu lại quen Trương Phong? Lại còn ở bên cạnh anh ta tận hai năm?"
"Có rất nhiều cậu ấm nhà giàu theo đuổi tôi, bất cứ người nào cũng giàu có hơn anh ta, vậy tại sao tôi phải ở bên cạnh anh ta? Chẳng phải là vì anh ta đối xử rất tốt với tôi sao?"
"Chỉ cần Trương Phong có thể luôn tốt với tôi, tôi sẽ làm bất cứ điều gì cho anh ta, cho dù phá thai vì anh ta cũng tuyệt không hai lời.
Nhưng không ngờ Trương Phong này lại là một tên cặn bã, không chỉ nghèo hèn mà còn thường xuyên hái hoa ngắt cỏ, chơi chán tôi rồi muốn vứt bỏ tôi để vui vẻ với những người phụ nữ khác.
Tôi thực sự không thể chịu đựng được nên đã chọn cách chia tay với anh ta!”
Trần Văn Văn dứt lời đã bật khóc trước mặt mọi người.
Trương Phong nghe được bài cảm nghĩ động lòng người của Trần Văn Văn, biểu cảm trên mặt là sự cạn lời tột độ.
Nếu Trương Phong không biết chuyện gì đang xảy ra, anh có thể đã tin những lời của Trần Văn Văn.
"Đồ đàn ông cặn bã, loại người này thật đáng ghê tởm, vừa nghèo vừa cặn bã!"
"Ừ, làm sao lại có người như vậy trong trường đại học Giang Thành của chúng ta được chứ? Thật xấu hổ cho trường chúng ta!"
"Tiết Vũ Nhu kia, cô đừng bao giờ hẹn hò với loại người này, nếu không nhất định sẽ hối hận!"
Sau khi nghe bài cảm nghĩ của Trần Văn Văn, các sinh viên trong nhà hàng lập tức sôi trào, mọi người đứng dậy bắt đầu lên án Trương Phong.
Ngay cả Tô Hiểu Huyên cũng tin những gì Trần Văn Văn nói lúc này, vội vàng bước đến bên cạnh Tiết Vũ Nhu, nói nhỏ với Tiết Vũ Nhu: "Vũ Nhu, Trương Phong này thật là ghê tởm, hay là cậu đổi người khác đi!"
"..."
Tiết Vũ Nhu nghe thế thì quay đầu lại nhìn Tô Hiểu Huyên một cái, không nói gì.
"Có thể cô cảm thấy tôi đang nói nhảm, nhưng tôi không muốn thấy cô lặp lại vết xe đổ của tôi, nên tôi mới đứng ra ngăn cản cô!"
Trần Văn Văn nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc nặng nề của Tiết Vũ Nhu thì cảm thấy Tiết Vũ Nhu đã bắt đầu tin vào mình rồi, vội vàng nói.
"..."
Tiết Vũ Nhu nhìn Trần Văn Văn, do dự một lúc, sau đó chậm rãi nói: "Cô nói xong chưa?"
"Tôi…"
Trần Văn Văn hoang mang.
"Mặc dù câu chuyện cô vừa kể rất xuất sắc, nhưng nó có liên quan gì đến tôi không? Bây giờ tôi cứ thích Trương Phong đấy thì sao? Trương Phong cặn bã thì sao? Tôi cứ thích anh ấy thế á, liên quan gì tới cô." Tiết Vũ Nhu nói, mặt không chút thay đổi.
"Đầu...!đầu óc cô có vấn đề sao? Anh ta cặn bã như vậy mà cô còn thích anh ta sao?"
Trần Văn Văn nhìn Tiết Vũ Nhu mà hoàn toàn không nói nên lời.
Cô ta đã nói hết nước hết cái mà Tiết Vũ Nhu vẫn thích Trương Phong.
Trần Văn Văn thực sự không hiểu Trương Phong đã cho Tiết Vũ Nhu uống bùa mê thuốc lú gì mà lại khiến Tiết Vũ Nhu quyết một lòng như vậy.
Nếu Trương Phong cao ráo, giàu có và đẹp trai, Trần Văn Văn có thể vẫn hiểu cách làm hiện tại của Tiết Vũ Nhu, nhưng Trương Phong chỉ là một thằng nghèo làm shipper mà thôi.
Rốt cuộc Tiết Vũ Nhu muốn gì?
"Đầu óc cô mới có vấn đề đấy, không đến lượt cô lo chuyện của tôi!"
Tiết Vũ Nhu lớn giọng nói, giọng điệu rất tệ, sau đó quay đầu lại nói với Trương Phong: "Trương Phong, cho dù anh thế nào, cho dù nghèo hay cặn bã, em vẫn thích anh.
Anh đồng ý làm bạn trai của em không?"
"..."
Không ai có thể nghĩ rằng sau khi nghe những lời của Trần Văn Văn, Tiết Vũ Nhu vẫn không từ bỏ việc theo đuổi Trương Phong.
Trong mắt mọi người, cảnh tượng trước mắt giống như đang xem một bộ phim truyền hình.
Một quý cô xinh đẹp giàu có như Tiết Vũ Nhu có thể thích một chàng trai nghèo như Trương Phong đã đủ kịch tính rồi.
Nhưng sau khi Trần Văn Văn kể xong câu chuyện đó, Tiết Vũ Nhu vẫn thích Trương Phong, điều này khiến người ta không nghĩ thông được.
Trần Văn Văn nhìn Tiết Vũ Nhu trước mặt, cảm thấy như bản