"Cộc cộc cộc! "
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng giày cao gót giẫm xuống mặt đất trước cửa phòng học.
Ngay sau đó, một mùi nước hoa thoang thoảng từ cửa lớp bay vào.
Sau khi mọi người nghe thấy tiếng động, tất cả đều hướng sự chú ý về phía cửa phòng học.
Chỉ nhìn thấy một cô gái thướt tha quyến rũ bước vào từ cửa lớp, gương mặt cô ta trang điểm nhẹ, mái tóc dài đen mượt buông xõa ngang vai, dáng người cao gầy, đầy đặn và hấp dẫn.
Một chiếc váy đen công sở hoàn toàn tôn lên vóc dáng gần như hoàn hảo và đáng tự hào của cô ta.
"Là cô Tần!"
"Cô Tần sao lại đến đây?"
Sau khi các bạn học nhìn thấy Tần Lan đều bắt đầu bàn tán.
Còn Tần Lan thì bước đến bên cạnh Ngụy Đức Hải, cười nhạt nhìn Ngụy Đức Hải, nhẹ giọng nói: "Chủ nhiệm Ngụy, thật ngại quá, chút chuyện vặt vãnh này còn phải phiền anh tự mình đi một chuyến!"
"Không sao, tôi là chủ nhiệm của trường, chuyện này thuộc trách nhiệm của tôi!"
Ngụy Đức Hải quay đầu nhìn người phụ nữ gợi cảm xinh đẹp trước mặt, ánh mắt vô cùng dung tục, không ngừng nhìn chằm chằm bộ ngực đầy đặn của Tần Lan.
Còn Tần Lan đương nhiên cũng chú ý tới ánh mắt rực lửa của Ngụy Đức Hải, nhưng cũng không nói nhiều.
Bởi vì bất cứ ai của Đại học Giang Thành đều biết rằng Ngụy Đức Hải không phải là thứ gì tốt.
Lúc trước khi đi làm, Ngụy Đức Hải còn nhiều lần nói bóng gió với Tần Lan là muốn rủ Tần Lan ra ngoài thuê phòng, nhưng Tần Lan không chịu.
"Mã Hoành Lượng, em vừa nói Trương Phong là kẻ trộm.
Em có chứng cứ gì không?"
Tần Lan quay đầu nhìn vị trí của Mã Hoành Lượng, hỏi với giọng điệu lạnh như băng.
Mặc dù sinh viên trong lớp đều nghi ngờ Trương Phong, nhưng Tần Lan vẫn không tin Trương Phong sẽ làm ra chuyện như vậy.
"Thưa cô, em nhất định sẽ không đổ oan Trương Phong, em có bằng chứng nói như vậy!"
Mã Hoành Lượng tự tin đáp, sau đó nhìn về phía mọi người rồi nói: "Hôm nay lớp chúng ta thu quỹ lớp, ước chừng chỉ có bạn học trong lớp chúng ta mới biết chuyện, cho nên em chắc chắn kẻ trộm là người của lớp chúng ta!"
Sau khi các sinh viên nghe thấy những lời của Mã Hoành Lượng, tất cả đều gật đầu, vì họ cảm thấy những lời của Mã Hoành Lượng khá hợp lý.
Mã Hoành Lượng nhìn thấy các bạn đồng ý với cách nói của mình thì biểu cảm trên khuôn mặt dường như càng thêm đắc ý.
Anh ta tiếp tục phân tích: "Lớp trưởng nói tiền của cậu ấy ở trong cặp của cậu ấy, vả lại trước tiết thể dục vẫn còn, nhưng học thể dục xong về thì lại biến mất, tức là tiền bị mất trong tiết thể dục!"
"! "
Trương Phong nhìn Mã Hoành Lượng mà mặt không chút thay đổi, trong lòng thầm phân tích, theo chỉ số IQ của Mã Hoành Lượng thì tuyệt đối không thể phân tích nhiều thứ như vậy, cho nên những lời này hẳn là là có người sai sử Mã Hoành Lượng.
Vậy thì ai đã hướng dẫn Mã Hoành Lượng?
Câu trả lời rất rõ ràng!
"Vì vậy, dựa vào hai manh mối mà em nói ở trên, em nghĩ người có khả năng lấy trộm tiền trong lớp chúng ta nhất là Trương Phong! Bởi vì Trương Phong là người duy nhất trong lớp chúng ta đã quay lại lớp học trong giờ học thể dục!"
Mã Hoành Lượng trình bày đâu ra đấy như những gì Dương Uy đã dặn anh ta.
Sau khi nghe những lời của Mã Hoành Lượng, các bạn trong lớp đều gật đầu, bởi vì họ cảm thấy những gì Mã Hoành Lượng nói thực sự rất có lý.
Lúc này Tần Lan cũng quay đầu nhìn về phía Trương Phong, trong đôi mắt đẹp lóe lên một tia nghi hoặc, trong lòng thầm thở dài, chẳng lẽ Trương Phong thật sự là kẻ trộm, là cô ta quá tin tưởng Trương Phong sao?
"Cô Tần, chủ nhiệm Ngụy, em cảm thấy hiện tại chúng ta chỉ cần lục soát Trương Phong thì tuyệt đối có thể tìm ra quỹ lớp!"
Vào lúc này, Mã Hoành Lượng tiếp tục lớn tiếng nói.
"Đúng, lục soát Trương Phong này! Trong lúc học thể dục chỉ có Trương Phong trở về!"
"Nhất định là cậu ta trộm tiền! Tên trộm này là Trương Phong!"
Các sinh viên trong lớp cũng bắt đầu hò hét vào lúc này.
"Trương Phong, bây giờ em còn muốn nói gì nữa không?"
Tần Lan do dự một chút, quay đầu nhìn Trương Phong