Trước khi Trương Phong chia tay với Trần Văn Văn, anh đã tiêu hết tiền của mình cho cô ta.
Vì thế điện thoại của anh cũng là kiểu cũ chỉ có thể gọi điện, chỉ cần tải wechat sẽ chết máy ngay.
Lúc nãy Đường Tiểu Mạn đã nhắc nhở Trương Phong, sau khi rời khỏi nhà hàng Túy Tiên, anh liền tìm đến cửa hàng Apple, mua một chiếc điện thoại Apple mẫu mới nhất.
Lúc này tiền mua điện thoại đối với Trương Phong chỉ là chuyện nhỏ.
Mãi đến tận bây giờ Trương Phong mới phát hiện cuộc sống của người có tiền thoải mái tới cỡ nào.
Nửa tiếng sau, Trương Phong chạy xe đạp điện trở về phòng trọ.
Khoảnh khắc khi Trương Phong tra chìa khóa vào ổ, anh đột nhiên hơi ngập ngừng.
Trương Phong đang suy nghĩ, đợi lát nữa mở cửa, có phải anh sẽ nhìn thấy Mễ Na ngồi trong phòng khách, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt lạnh tanh, đang ngồi đợi anh về tính sổ hay không?
Nói thật, chuyện giữa trưa anh thấy mình chẳng làm gì sai, nhưng phụ nữ không bao phân biệt đúng sai, tất cả đều là lỗi của đàn ông.
Trương Phong ôm tâm trạng phức tạp vặn chìa khóa, “răng rắc” cửa phòng bật mở ra.
Bên trong phòng khách tối om, cả căn phòng cực kỳ yên tĩnh, lặng ngắt như tờ.
Trương Phong thở phào một hơi, bỗng cảm thấy ý nghĩ lúc nãy của anh cực kỳ buồn cười.
Ở chung với Mễ Na được gần nửa năm, người đẹp này suốt ngày nhốt mình trong phòng, không biết đang làm gì.
Ngay cả ăn cơm cũng gọi cơm hộp, sau đó ngồi lì trong phòng ăn, thời gian gặp mặt của hai người cộng lại chưa được ba tiếng.
Có nhiều khi Trương Phong cũng suy đoán không biết rốt cuộc cô ấy đang làm gì trong phòng.
Thỉnh thoảng Trương Phong cũng ghé tai nghe, nhưng chỉ nghe được tiếng nhạc mơ hồ xen lẫn tiếng của Mễ Na.
Trương Phong bật đèn rồi nhẹ nhàng dùng chân đóng cửa lại, sau đó bước từng bước nặng nề đi tới đại sảnh, gục xuống ghế sô pha.
Hôm nay liên tiếp xảy ra mấy chuyện lớn khiến Trương Phong cảm thấy mệt mỏi rã rời.
Trương Phong nghỉ ngơi một hồi, lại chật vật đứng dậy khỏi ghế sô pha, trở về phòng, tìm một bộ quần áo đã giặt, rồi bước vào phòng tắm.
Mười phút sau, Trương Phong quấn khăn tắm, lau tóc bước ra khỏi phòng tắm.
Cửa phòng tắm ngay cạnh phòng Mễ Na, khi đi ngang qua cửa phòng của cô ấy, Trương Phong nghe được giọng nói của Mễ Na từ bên trong nên dừng lại, vểnh tai lắng nghe.
Âm thanh trong phòng Mễ Na rất lớn, tiếng nhạc ầm ĩ khiến Trương Phong hơi khó thích ứng, kèm thêm tiếng nói của Mễ Na đều trở nên mơ hồ.
Trương Phong đứng nghe nghe cả buổi, chỉ có thể nghe được mấy từ: “Khen thưởng”, “Anh trai”, “Quan tâm”.
Trương Phong nổi tính tò mò, trong lòng ngứa ngáy như bị mèo cào.
Rốt cuộc Mễ Na đang làm gì?
Đây là nghi vấn mà Trương Phong luôn canh cánh trong lòng.
Cô nàng này cả ngày không đi làm cũng không đi học, ngày nào cũng ru rú trong nhà, dán chặt mắt vào màn hình máy tính.
Đáng lẽ ra cô ấy tiêu xài cũng không thấp, các kiểu túi hàng hiệu, mỹ phẩm thay đổi liên tục, thậm chí quần áo phải mặc của Versace và Dolce & Gabbana, mà những thứ ấy không có cái nào là rẻ tiền.
Thứ khác không nói, chỉ nói về tiền thuê phòng này thôi, một tháng gần 6 triệu, đây là số tiền không phải dân đi làm nào cũng gồng gánh nổi.
Cô nàng này lại không làm gì hết, vậy cô ấy nuôi sống mình bằng cách nào?
Nghĩ đến những lời vừa nghe, Trương Phong đột nhiên phản ứng lại, chẳng