Xử lý xong đám người Triệu Vĩnh Xương và Ngụy Đức Hải, Trương Phong bắt đầu giải quyết mấy người Dương Uy và Trần Văn Văn.
Hiện tại Trương Phong muốn xử lý đám người này, thật ra vẫn rất đơn giản.
Anh chỉ cần một câu là có thể bảo Triệu Vĩnh Xương đuổi học bọn họ.
Nhưng Trương Phong không có làm như vậy, bởi vì hiện tại chuyện anh trộm đồ còn chưa giải thích rõ ràng, nếu không giải thích rõ chuyện này, về sau sinh viên trong trường đều sẽ coi anh là kẻ trộm, thế thì anh còn tiếp tục tại đại học Giang Thành thế nào!
Cho nên anh cần phải làm rõ chuyện này.
Bên kia, Ngụy Đức Hải vẫn còn chấn động về thân phận nghịch thiên của Trương Phong, dù đã đi tới cửa lớp nhưng ông ta vẫn chưa điều chỉnh được nét mặt.
"Phù! "
Ngụy Đức Hải hít sâu một hơi, sau đó bước vào trong phòng học.
"Chủ nhiệm Ngụy, sao thầy lại đến rồi? Chuyện của Trương Phong đã có kết quả chưa?"
Tần Lan thấy Ngụy Đức Hải tiến vào, vội vàng kích động hỏi.
"Tôi đến tìm người!"
Ngụy Đức Hải mặt mày nghiêm túc đáp lại một câu, sau đó quay đầu nhìn về phía Mã Hoành Lượng ngồi cuối lớp: "Mã Hoành Lượng, cậu theo tôi ra ngoài một chuyến!"
Lúc này Mã Hoành Lượng còn đang đắm chìm trong vui sướng khi Trương Phong bị trường đuổi học, nghe thấy Ngụy Đức Hải gọi mình thì sửng sốt, lập tức đứng dậy hỏi: "Chủ nhiệm Ngụy, thầy tìm em có chuyện gì sao?"
"Hiệu trưởng bảo cậu đến phòng thầy ấy!"
Ngụy Đức Hải nhỏ giọng nói một câu.
"Được, em đã biết!"
Mã Hoành Lượng cười hề hề đồng ý, sau đó bước theo Ngụy Đức Hải ra khỏi phòng học.
"Không nghĩ tới lần này lại để Mã Hoành Lượng chiếm được lợi lộc, hiệu trưởng gọi cậu ta đến chắc chắn là muốn khen ngợi, nói không chừng còn có thể thưởng tiền cậu ta!" Tôn Lị thấy Mã Hoành Lượng bị gọi ra ngoài, có chút hâm mộ nói.
"Đúng thế, sớm biết chuyện sẽ thuận lợi như vậy, bản thân tôi tự làm thì tốt rồi, bây giờ còn để cho tên ngốc Mã Hoành Lượng kia chiếm hết công lao!"
Dương Uy cũng có chút hối hận.
Dù sao bắt được tên trộm Trương Phong này, Mã Hoành Lượng có công lao rất lớn, nói không chừng trường học sẽ khen tặng danh hiệu sinh viên ba tốt cũng nên.
"Chỉ cần có thể trừ khử Trương Phong là được, công lao có cho chúng ta hay không cũng không sao cả!"
Tâm tình Trần Văn Văn rất tốt, hiện tại đã nghĩ xong việc nên trào phúng Trương Phong thế nào rồi.
!
Mà bên kia, Mã Hoành Lượng có vẻ cũng cho rằng hiệu trưởng gọi mình qua đến để tuyên dương.
Vì thế cậu ta cười hề hề nói với Ngụy Đức Hải: "Chủ nhiệm Ngụy, thầy nói xem lần này em giúp trường bắt được tên trộm Trương Phong này, có phải trường học sẽ phát tiền thưởng cho em không?"
"Tiền thưởng?"
Ngụy Đức Hải nghe thế, không nhịn được cười khẩy một tiếng, trong lòng âm thầm mắng đồ đần độn, vậy mà còn muốn tiền thưởng, lát nữa hiệu trưởng đuổi học cậu, đến lúc đó xem cậu còn cười được không!
"Chủ nhiệm Ngụy, em nói thầy nghe, kẻ giống như Trương Phong nên trực tiếp bị đuổi học, sau đó tiễn cậu ta đến đồn cảnh sát đi, trường học chúng ta trước kia từng xảy ra mấy vụ trộm, chắc đều do Trương Phong làm, đối xử với người như thế, tuyệt đối không thể nương tay!"
Mã Hoành Lượng nhìn Ngụy Đức Hải nói.
"Cậu vẫn nên suy nghĩ cho kỹ về chuyện của mình đi!"
Ngụy Đức Hải lạnh lùng đáp một câu.
"Chuyện của em?"
Mã Hoành Lượng nghe được những lời này, nhất thời sửng sốt một phen, sau đó có chút nghi ngờ hỏi: "Chủ nhiệm Ngụy, thầy nói lời này là có ý gì? Cái gì mà suy nghĩ cho kỹ về chuyện của em?"
"Đến nơi cậu sẽ biết!"
Mặt mày Ngụy Đức Hải không chút thay đổi đáp lại một câu, sau đó trực tiếp giơ tay đẩy cửa phòng làm việc của hiệu trưởng.
Mã Hoành Lượng mờ mịt, nhưng vẫn đi theo Ngụy Đức Hải tiến vào văn phòng.
Lúc Mã Hoành Lượng tiến vào, phát hiện Trương Phong còn ngồi trên ghế làm việc của hiệu trưởng, mà hiệu trưởng Triệu Vĩnh Xương thì lại đứng ở bên cạnh Trương Phong.
Mã Hoành Lượng kinh ngạc há hốc mồm, ngây ngốc nhìn một màn này, trong mắt lộ ra vẻ khó hiểu.
Nhưng rất nhanh anh ta đã lấy lại tinh thần, hắng giọng mắng Trương Phong: "Trương Phong, cái đồ nghèo kiết hủ lậu chuyên đi giao đồ ăn ngoài như cậu dựa vào cái gì mà ngồi ở chỗ đó, nhanh lên đứng lên cho tôi!"
"Bịch!"
Mã Hoành Lượng vừa dứt lời, Ngụy Đức Hải đứng sau không cần suy nghĩ trực tiếp đá một cước vào mông Mã Hoành Lượng, sau đó trừng đôi mắt hạt châu quát: "Cậu là cái thá gì hả? Lại dám nói chuyện như vậy với cậu Trương?"
"Cậu! Cậu Trương?"
Mã Hoành Lượng bị một cước này của Ngụy Đức Hải đạp ngã, vẻ mặt khó có thể tin.
Anh ta nghĩ không ra vì sao Ngụy Đức Hải lại như thay đổi thành một người khác, gọi