Sau khi nghe thấy lời này của Trương Phong, các sinh viên khác đều sửng sốt.
“Nếu các người quên, vậy thì tôi đây sẽ nhắc lại cho các người nhớ, tôi nói là, toàn bộ các người đều phải trả giá vì những gì mình nói!”
Trương Phong nói chuyện vô cùng có khí phách.
“Trương Phong, dù gì mọi người cũng cùng là bạn học với nhau, không cần phải tuyệt tình đến mức này chứ.
”
“Đúng vậy, người hãm hại cậu cũng đâu phải chúng tôi, cậu hà cớ gì phải nắm mãi không chịu buông như thế chứ?”
Mấy nam sinh trước đó đứng ra nói chuyện vì Dương Uy, giờ phút này lại khẩn trưởng nhìn về phía Trương Phong hét.
“Ha ha, bạn học với nhau sao? Trước đó thời điểm các cậu sỉ nhục Trương Phong, tại sao lại không nghĩ đến cái danh cùng là bạn học với nhau này đi?”
Sau khi nghe thấy những lời bọn họ nói, Nhãn Kính vội vàng đứng dậy, khịt mũi coi thường nói.
“Đúng vậy, vừa rồi chẳng phải các cậu còn nói muốn đuổi học Trương Phong sao? Sao lúc ấy các cậu không nghĩ tới chuyện mọi người cùng là bạn học với nhau đi? Trước đó Trương Phong còn mời các cậu dùng bữa ở nhà hàng Túy Tiên, chuyện đó các cậu đã quên hết rồi sao?” Vương Hùng cũng lên tiếng.
“Tôi… Chúng tôi đâu có biết là Trương Phong bị người ta vu khống hãm hại, lúc ấy chúng tôi đều tưởng rằng Trương Phong là kẻ trộm, cho nên mới nói chuyện như vậy…”
Một nam sinh giải thích với nét mặt có phần khẩn trương.
“Các người còn chưa biết chuyện thật giả thế nào, vậy mà dám tùy tiện mở miệng nhục mạ người khác, chẳng lẽ là bởi vì Dương Uy có tiền, còn tôi chỉ là một thằng đi giao cơm hộp thôi sao? Trên thế giới xảy ra nhiều án oan như vậy, cũng là nhờ sự tồn tại của loại người như các người đấy, nên mới dẫn đến việc trắng đen lẫn lộn, người tốt biến thành người xấu!”
Trương Phong nói với giọng điệu lạnh băng.
“Những gì bạn học Trương Phong nói không hề sai, các em tùy tiện mở miệng nhục mạ người khác như vậy, thì có khác biệt gì với hai người Dương Uy và Mã Hoành Lượng không? Nếu hôm nay chúng tôi không điều tra rõ ràng mọi chuyện thì sao hả, chẳng phải bạn học Trương Phong sẽ bị những người như các em bức phải thôi học sao, cho nên tôi bắt buộc phải đưa ra biện pháp trừng phạt các em thật nghiêm minh, để cho toàn bộ sinh viên của đại học Giang Thành này hiểu, trước khi chưa biết rõ ràng chân tướng sự việc, các em phải chịu trách nhiệm trước từng lời nói của mình!”
Khả năng vuốt mông ngựa của Triệu Vĩnh Xương quả thực không tồi, sau khi biết Trương Phong muốn đối phó với đám sinh viên này, ông ta vội vàng đứng dậy, ra vẻ công chính liêm minh quát.
Mà sau khi nghe thấy mấy lời này của Triệu Vĩnh Xương, những sinh viên có mặt trong lớp đều trợn tròn hai mặt, người nào người nấy lộ rõ vẻ sợ hãi.
Thành thật mà nói, trong lòng bọn họ không quá sợ hãi trước việc Trương Phong muốn đối phó bọn họ, bởi vì vừa rồi có rất nhiều người đứng ra cười nhạo Trương Phong, Trương Phong cũng không thể làm gì được hết bọn họ.
Nhưng nếu Triệu Vĩnh Xương muốn trừng phạt bọn họ, vậy thì tính chất sự việc sẽ không giống vậy nữa, Triệu Vĩnh Xương chính là hiệu trưởng đại học Giang Thành, ông ta muốn trừng phạt như thế nào thì sẽ trừng phạt thế ấy, không ai dám làm trái ý hiệu trưởng.
“Bạn học Trương Phong, cho mỗi người một lần cảnh cáo nặng, em thấy sao?” Triệu Vĩnh Xương quay đầu nhìn về phía Trương Phong hỏi.
“Mỗi người một lần cảnh cáo nặng?”
Sau khi mọi người nghe thấy lời này, ai nấy cũng trợn tròn hai mắt, không ai ngờ được rằng Triệu Vĩnh Xương sẽ nhẫn tâm như vậy.
Chỉ vì bọn họ nhục mạ Trương Phong vài ba câu, đã thẳng tay cho mỗi người một lần cảnh cáo nặng, sự trừng phạt này rõ là có hơi quá.
Tần Lan nhìn hai người Triệu Vĩnh Xương và Trương Phong, trong đôi mắt đẹp hiện rõ sự khó hiểu, bởi vì cô ta thật sự không hiểu, tại sao Triệu Vĩnh Xương lại đối xử tốt với Trương Phong như vậy.
Đúng là trước đó những sinh viên này đã mở miệng nhục mạ Trương Phong, những cũng không đến nỗi cho mỗi người một lần cảnh cáo nặng chứ?
“Trương Phong, tôi cảm thấy bọn họ cũng không phải cố ý nhằm vào em đâu, mọi người đều là bạn học cả, không cần phải làm mọi chuyện phức tạp đến vậy đâu!”
Sau một lúc do dự, cuối cùng Tần Lan nhìn Trương Phong nhẹ giọng nói.
“Đúng vậy Trương Phong, lúc ấy không phải chúng tôi cố ý đâu, cậu mau nói đỡ chúng tôi với hiệu trưởng Triệu đi, đừng để thầy ấy cảnh cáo chúng tôi mà!”
“Mọi người đều là bạn học cả, sau này còn phải học chung với nhau dài, không cần phải làm lớn chuyện như vậy chứ?”
Lúc này, đám sinh viên phía dưới ai nấy cũng đều suốt ruột, chỉ biết nhìn Trương Phong thấp giọng cầu xin.
“Trương Phong, hay là kết thúc chuyện này ở đây đi!”
Đường Tiểu Mạn với tâm địa thiện lương đi tới bên cạnh Trương Phong, nhẹ giọng khuyên nhủ.
Vốn dĩ ban đầu Trương Phong định làm theo kiến nghị của Triệu Vĩnh Xương, cho bọn họ mỗi