"Cô đang nói hươu nói vượn gì vậy?"
Nhiều người có mặt ở đây như vậy, nhưng chỉ có một mình Tiết Vũ Nhu biết thân phận thật của Trương Phong.
Do đó, sau khi nghe thấy lời nói của Trần Văn Văn, cô ta đã không nhịn được, tiến lên một bước muốn tranh luận với Trần Văn Văn.
"Những gì tôi nói đều là sự thật, tôi nói cho cô biết, Trương Phong là kẻ nghèo hèn, nếu cô tiếp tục ở bên hạng người như vậy, sớm muộn gì cô cũng sẽ hối hận."
Trần Văn Văn quay đầu lại nói với Tiết Vũ Nhu.
Lúc này, vì nổi giận mà gương mặt xinh đẹp của Trần Văn Văn đã trở nên dữ tợn.
Trương Phong cảm thấy thật may mắn vì trước đây Trần Văn Văn đã rời xa mình, bằng không nếu mình ở bên người phụ nữ như này cả đời, thật sự quá đáng sợ.
"Tôi sẽ hối hận ư?"
Tiết Vũ Nhu không khỏi bật cười, thầm cảm thán, Trần Văn Văn này thật nực cười, bây giờ mình có nằm mơ cũng muốn nghĩ cách để có thể ở bên Trương Phong.
Vậy mà Trần Văn Văn này lại nói mình sẽ hối hận, Tiết Vũ Nhu nghe xong, cảm thấy đây đúng là câu nói buồn cười nhất thiên hạ.
Nhưng trong lòng Tiết Vũ Nhu vẫn cảm kích Trần Văn Văn, dù gì trước đây nếu Trần Văn Văn không chủ động rời xa Trương Phong, thì mình hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc với Trương Phong.
"Cô tin hay không thì tùy, dù gì tôi cũng đã nói với cô rồi, đợi đến khi cô hối hận thì mọi chuyện đã quá muộn màng, bởi vì hạng người như Trương Phong hoàn toàn không xứng có bạn gái."
Bây giờ Trần Văn Văn đã hoàn toàn điên cuồng, chẳng hề nể nang sỉ nhục Trương Phong.
Trương Phong nhìn Trần Văn Văn do dự hai giây, rồi đi thẳng đến trước mặt Trần Văn Văn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Trần Văn Văn, tôi nói cho cô biết, người thật sự nên hối hận phải là cô, sớm muộn gì cũng có một ngày cô sẽ phát hiện ra hành vi ngày hôm nay của cô ngu xuẩn đến nhường nào."
"Người nên hối hận là tôi ư?"
Trần Văn Văn nghe xong thì cười khẩy khinh thường, bĩu môi nói: "Tôi hối hận chuyện gì? Chẳng lẽ tôi lại hối hận vì đã chia tay với kẻ nghèo đi giao đồ ăn như anh à?"
"Ai nói tôi là người đi giao đồ ăn?"
Trương Phong giận dữ quát, cuối cùng bây giờ anh cũng không thể nào kìm nén được lửa giận trong lòng, muốn tiết lộ thân phận của mình, rồi vả mạnh vào mặt Trần Văn Văn, để cô ta biết rốt cuộc người đang đứng trước mặt mình là ai.
"Anh không phải là người giao đồ ăn thì gọi là gì? Trương Phong, tôi đã ở bên anh lâu như vậy, chẳng lẽ tôi còn không hiểu rõ anh à? Anh có thể giả vờ giả vịt làm con ông cháu cha trước mặt người khác, nhưng trong mắt tôi, anh chỉ là một kẻ nghèo hèn từ đầu đến cuối, thân phận con ông cháu cha của anh là do anh bịa đặt mà ra..."
Trần Văn Văn nhìn Trương Phong, khinh bỉ nói.
"Tôi…" Trương Phong đang định mở miệng, lại bị Tiết Vũ Nhu đột ngột ngăn cản, rồi lớn tiếng quát: “Cho dù Trương Phong là kẻ nghèo hèn, cũng không đến lượt người phụ nữ như cô nói, hơn nữa mặc kệ Trương Phong có tiền hay không, tôi đều thích anh ấy, tôi hoàn toàn không quan tâm đến mấy thứ đó, cũng không bao giờ hối hận."
Ban nãy Tiết Vũ Nhu nhìn thấy tâm trạng của Trương Phong hơi kích động, sợ Trương Phong sẽ nói ra thân phận thật của mình.
Đến lúc đó, rất có khả năng toàn bộ sinh viên trường Đại học Giang Thành đều biết Trương Phong là con ông cháu cha siêu cấp.
Như vậy sẽ có thêm nhiều cô gái muốn cạnh tranh với Tiết Vũ Nhu, vì thế lúc này Tiết Vũ Nhu mới đứng ra ngắt lời Trương Phong.
Trương Phong nhìn Tiết Vũ Nhu đang đứng trước mặt mình, tâm trạng hơi bình ổn lại, nuốt lại những lời mình đang định nói.
"Cô có hối hận hay không chẳng liên quan gì đến tôi.
Dương Uy, anh mau đứng lên đi, chúng ta đi!"
Trần Văn Văn không muốn thảo luận mấy chuyện này với Tiết Vũ Nhu nữa, định kéo Dương Uy rời khỏi đây.
"Trần Văn Văn, mẹ kiếp cô đừng náo loạn nữa được không? Cô đang chê tôi chưa đủ mất mặt, nên muốn tôi tiếp tục mất mặt nữa đúng không?"
Dương Uy cực kỳ giận dữ quát Trần Văn Văn.
Ban đầu không có nhiều sinh viên vây quanh cửa phòng học, nhưng sau khi Trần Văn Văn làm ầm lên như vậy, càng ngày có nhiều sinh viên vây xem.
Bây giờ Dương Uy hận không thể tát thẳng hai cái vào mặt Trần Văn Văn, bảo cô ta hãy ngậm miệng lại.
Trần Văn Văn nghe xong thì ngẩn người, ngơ ngác nhìn Dương Uy, tủi thân nói: "Em...!Em chỉ không muốn anh quỳ ở đây, chứ em không có ý gì khác."
"Cô mau cút đi cho tôi! Chuyện của tôi không cần cô lo, cô mau cút khỏi đây cho tôi!"
Dương Uy trút hết lửa giận trong người lên đầu Trần Văn Văn, cực kỳ giận dữ quát.
"Dương Uy, anh..."
Trần Văn Văn không ngờ rằng, bây giờ Dương Uy lại chửi mắng mình.
Ban nãy