Trương Phong nhìn Lâm Phỉ Nhi ở trước mặt mình, trong lòng có nỗi kích động muốn gật đầu thừa nhận.
Nhưng bất đắc dĩ là trên hợp đồng thừa kế di sản đã quy định rất rõ, Trương Phong không được tiết lộ thân phận của mình cho Lâm Phỉ Nhi biết, bằng không anh sẽ mất đi quyền thừa kế tài sản đó.
Trương Phong che giấu thân phận của mình với người khác, là vì không muốn cuộc sống của mình bị quấy rầy.
Nhưng anh che giấu thân phận của mình với Lâm Phỉ Nhi là vì vạn bất đắc dĩ.
Lâm Phỉ Nhi thấy Trương Phong im lặng thì không khỏi cười khẩy, giọng điệu mỉa mai nói: "Được rồi, anh không cần phải nói gì nữa, nhìn bộ dạng của anh là tôi đã biết câu trả lời rồi, hạng người như anh làm sao có thể mua nổi căn biệt thự, hơn nữa còn là biệt thự trị giá một trăm năm mươi tỷ, quả thật tôi đã nghĩ nhiều quá rồi!"
"Đúng vậy, tôi thật sự không thể mua nổi một căn biệt thự.
"
Trương Phong gật đầu nhìn Lâm Phỉ Nhi, nói tiếp: "Cô còn việc gì nữa không? Nếu không thì tôi đi làm việc đây.
"
"! "
Lâm Phỉ Nhi do dự một hồi, nhìn Trương Phong nói: "Tôi không hy vọng người khác biết được mối quan hệ của chúng ta, vì thế nếu lát nữa có người hỏi tại sao anh lại quen tôi, thì anh hãy nói rằng chúng ta đã gặp nhau ở quán bar, biết chưa?"
"Tôi biết rồi.
"
Trương Phong khẽ gật đầu.
"Còn nữa nếu tôi đã đồng ý kết hôn với anh thì sẽ không bao giờ thất hứa.
Ngày mai chúng ta hãy đi đăng ký kết hôn đi.
"
Lâm Phỉ Nhi biết chuyện mình sắp gả cho Trương Phong đã là sự thật không thể nào tránh khỏi.
Hơn nữa, người yêu cầu Lâm Phỉ Nhi kết hôn với Trương Phong đã giúp công ty của bố cô ta vượt qua khó khăn, do đó Lâm Phỉ Nhi không muốn tiếp tục kéo dài nữa, mà dứt khoát đi đăng ký kết hôn với Trương Phong.
"Cô muốn đăng ký kết hôn nhanh như vậy ư?"
Trương Phong nghe Lâm Phỉ Nhi nói thế thì ánh mắt lóe lên tia kích động.
"Anh đừng nghĩ gì nhiều, chúng ta chỉ đi lấy đăng ký kết hôn mà thôi, sau này anh vẫn là anh, tôi vẫn là tôi, chúng ta chẳng hề dính dáng gì đến nhau.
"
Lâm Phỉ Nhi sợ Trương Phong sẽ hiểu lầm nên gấp gáp giải thích.
"Ồ, tôi biết rồi.
"
Nhìn thấy thái độ của Lâm Phỉ Nhi, Trương Phong hơi thất vọng gật đầu.
Nhưng anh cảm thấy mình có thể đăng ký kết hôn với Lâm Phỉ Nhi cũng coi như là chuyện tốt đối với anh rồi.
Dù sao thì chỉ cần đăng ký kết hôn, Trương Phong đã có thể danh chính ngôn thuận thừa kế di sản ba mươi triệu tỷ kia, cũng không cần phải che giấu thân phận của mình trước mặt Lâm Phỉ Nhi nữa.
"Được rồi, đó là những gì tôi muốn nói với anh, anh mau đi làm việc đi.
"
Lâm Phỉ Nhi hờ hững nhìn Trương Phong nói.
"Vậy ngày mai chừng nào chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn?"
Trương Phong hỏi.
"Anh hãy đợi điện thoại của tôi, tôi sẽ nói cho anh biết.
"
Lâm Phỉ Nhi khẽ đáp lại một câu, rồi xoay người đi về phía phòng bao.
Thấy Lâm Phỉ Nhi đã rời đi, Trương Phong cũng bất đắc dĩ xoay người lại đi về phía quầy lễ tân của quán bar.
Mặc dù Lâm Phỉ Nhi đã đồng ý sẽ đăng ký kết hôn với Trương Phong, nhưng không biết tại sao Trương Phong lại chẳng hề vui.
Bởi vì anh cảm thấy, hình như quan hệ giữa anh và Lâm Phỉ Nhi chỉ đến đây thôi, do đó bây giờ tâm trạng Trương Phong cực kỳ sa sút, không còn làm việc bạt mạng như trước nữa.
Nháy mắt, hai tiếng đồng hồ đã trôi qua.
Trong hai tiếng đồng hồ này, Trương Phong luôn mất tập trung, trong lòng chỉ nghĩ đến thái độ lạnh nhạt mà Lâm Phỉ Nhi đã đối xử với mình ở trong phòng bao, cũng như những lời mà Lâm Phỉ Nhi vừa nói với anh.
"Làm phiền mọi người hãy nhường đường một tý!"
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc đồng phục làm việc của quán bar, ôm một bó hoa hồng lớn đi vào.
Sau khi mọi người nhìn thấy hoa hồng trong tay người đàn ông, ai cũng lộ ra vẻ mặt tò mò.
"Tiểu Vương, cậu lấy hoa hồng ở đâu thế?"
Cao Lộ Lộ nhìn thấy hoa hồng trong tay người đàn ông thì nghi ngờ hỏi.
“Đây là hoa hồng do vị khách ở phòng bao số tám yêu cầu, hình như trong phòng bao có một vị khách muốn tỏ tình.
” Người đàn ông cười ha hả đáp.
"Phòng bao số tám ư?"
Nghe người đàn ông nói thế, Trương Phong nhất thời sửng sốt, rồi nhớ lại hình như Lâm