Sau khi rời khỏi biệt thự, Trương Phong bắt một chiếc taxi và lao về nhà.
Nằm một mình trên chiếc giường lạnh lẽo, Trương Phong cảm thấy hơi mất mát khi nhớ lại thân hình quyến rũ và mảnh mai của Hàn Tuyết Nghiên.
Nếu không có cú điện thoại kia của Lâm Phỉ Nhi, Trương Phong hẳn là đã phát sinh quan hệ với Hàn Tuyết Nghiên rồi, bây giờ chắc đang nằm ở trên giường lớn trong nhà Hàn Tuyết Nghiên, ôm Hàn Tuyết Nghiên ngủ rồi nhỉ?
"Ôi, gần đây số minh đào hoa thật đấy! Quên đi, không ngờ ngày mai còn phải cùng Lâm Phỉ Nhi đi lấy chứng nhận kết hôn nữa!"
Trương Phong khẽ thở dài, sau đó nhắm mắt lại, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Tám giờ sáng ngày hôm sau.
Trương Phong cầm theo giấy tờ tùy thân đến công ty mỹ phẩm mà Lâm Phỉ Nhi sở hữu.
Công ty của Lâm Phỉ Nhi nằm ở phía nam thành phố Giang Thành, không lớn không nhỏ, nhân viên khoảng 70, 80 người.
Sau khi vào công ty, Trương Phong phát hiện bên trong bài trí rất tao nhã, đây là một loại tư thế của một công ty niêm yết.
"Xin chào ngài, ngài tìm người sao?" Người đẹp ở quầy lễ tân nhẹ nhàng hỏi Trương Phong.
"Tôi tìm Lâm Phỉ Nhi!"
Trương Phong nhàn nhạt đáp.
“Thật xin lỗi, cô Lâm đang họp, hay là ngài đến phòng tiếp tân chờ một chút nhé!” Lễ tân vội vàng nói.
"Được!"
Trương Phong gật đầu và sải bước đi vào phòng tiếp tân.
Người đẹp ở quầy lễ tân rất nhiệt tình rót cho Trương Phong một cốc nước.
Trương Phong ngồi trên ghế sô pha trong phòng tiếp tân, liếc nhìn môi trường trong công ty.
Một lúc sau, Trương Phong phóng tầm mắt đến phòng họp của công ty.
Vì bên ngoài phòng họp có cửa kính nên Trương Phong có thể nhìn thấy Lâm Phỉ Nhi trong phòng họp nhưng không nghe được Lâm Phỉ Nhi đang nói gì.
Lúc này, Lâm Phỉ Nhi có một biểu cảm hơi kích động trên khuôn mặt, hình như cô đang tranh cãi với một người đàn ông trung niên mặc vest.
"Lâm Phỉ Nhi đang gặp phải phiền phức gì sao?"
Trương Phong không khỏi thắc mắc trong lòng.
"Trương Phong?"
Lúc này, Trương Phong đột nhiên nghe được một thanh âm quen thuộc.
Trương Phong sửng sốt một lúc, sau đó quay đầu nhìn lại, phát hiện ra người gọi mình không phải ai khác, mà chính là em họ của Lâm Phỉ Nhi, Lâm Tiểu Mạn.
"Sao anh lại đến công ty tìm chị họ tôi hả?"
Lâm Tiểu Mạn đi đến bên cạnh Trương Phong và hỏi với vẻ mặt khó hiểu.
"Này, tôi không thể đến công ty của vị hôn thê của tôi được sao?"
Trương Phong hỏi ngược lại.
"Anh…"
Lâm Tiểu Mạn gắt gao nhìn Trương Phong một cái, trầm giọng nói: "Thật là vô liêm sỉ, anh chẳng qua chỉ là chồng trên danh nghĩa của chị họ tôi mà thôi, chẳng lẽ trong lòng anh không biết sao?"
"Chị họ của cô hôm nay sao vậy? Tôi thấy hình như cô ấy cãi nhau với người khác ở trong phòng họp.
"
Trương Phong không có tâm trạng để cãi nhau với Lâm Tiểu Mạn, anh do dự một lúc rồi chỉ vào phòng họp và hỏi.
"Anh còn mặt mũi mà hỏi sao? Còn không phải vì anh mà chị tôi mới cãi nhau với người ta à!"
Sau khi nghe những lời của Trương Phong, Lâm Tiểu Mạn càng trở nên khó chịu hơn và đáp lại bằng đôi mắt to ngấn nước.
"Bởi vì tôi?"
Trương Phong nghe thấy những lời của Lâm Tiểu Mạn thì sững sờ, trên mặt đầy vẻ khó hiểu.
Bởi vì anh không thể hiểu được chuyện Lâm Phỉ Nhi cãi nhau với người khác ở công ty thì liên quan gì tới anh chứ?
Nếu không phải hôm nay Lâm Phỉ Nhi gọi anh đến đây thì Trương Phongsẽ không bao giờ biết rằng Lâm Phỉ Nhi còn đang điều hành một công ty mỹ phẩm.
"Tôi chưa từng đến công ty này, cuộc cãi vã của họ trong phòng họp có liên quan gì đến tôi chứ?"
Trương Phong nhìn Lâm Tiểu Mạn và nói.
“Anh đừng ở đây giả ngu nữa, bọn họ cãi nhau trong phòng họp nhất định là vì anh, nếu không phải vì anh, làm sao cậu chủ Thẩm có thể hủy bỏ khoản đầu tư vào công ty của chị họ tôi chứ? Nếu cậu Thẩm không hủy bỏ đầu tư thì sao các cổ đông lại nháo nhào lên như thế chứ?” Lâm Tiểu Mạn nhếch miệng nhẹ