"Trương Phong, khi nào nhà đầu tư mới đến hả?"
Lúc này, Lâm Tiểu Mạn đã chuẩn bị sẵn hợp đồng cho Lâm Phỉ Nhi, sau đó đợi Trương Phong gọi điện cho các nhà đầu tư rồi cho những người này rút cổ phần.
Lâm Tiểu Mạn quay đầu nhìn về phía Trương Phong, trên mặt tràn đầy sự chờ mong, dù sao Trương Phong bây giờ là hy vọng duy nhất của bọn họ.
"À… hiện tại nhà đầu tư không ở Giang Thành.
Chắc ngày mai bọn họ mới có thể đến! "
Trương Phong nói với Lâm Phỉ Nhi và Lâm Tiểu Mạn với vẻ mặt xấu hổ.
"Ngày mai mới có thể đến ư?"
Lâm Tiểu Mạn sững người tại chỗ sau khi nghe những lời của Trương Phong.
Nhưng Lâm Phỉ Nhi lắc đầu với vẻ mặt thất vọng, trên thực tế, trong lòng cô đã đoán được rằng sẽ có kết quả như vậy.
Trương Phong chỉ là một người đàn ông nghèo đi giao đồ ăn, không có tiền, không có quan hệ, làm sao anh có thể biết nhà đầu tư nào chứ?
"Ha ha, nhà đầu tư không ở Giang Thành à, sao có thể trùng hợp như vậy chứ? Anh hoàn toàn không quen biết nhà đầu tư nào đúng không?"
Lúc này, Thẩm Phi ngồi ở bên cạnh cười khẩy nói.
Trương Phong nhàn nhạt liếc Thẩm Phi một cái, mặt không chút thay đổi nói: "Tuy rằng hôm nay nhà đầu tư không ở Giang Thành, nhưng sáng mai nhất định sẽ tới!"
"Đã đến lúc này rồi mà anh còn khoác lác được nữa hả!"
Thẩm Phi chậm rãi đứng dậy đi tới trước mặt Trương Phong, sau đó vẻ mặt tỉnh bơ nói: "Bây giờ anh thừa nhận không tìm được nhà đầu tư, không phải được rồi sao? Sao phải giả bộ với chúng tôi ở đây làm gì?"
"A, Phỉ Nhi, không được, sao cô có thể tìm một tên vô dụng như thế làm vị hôn phu chứ?"
"Không chỉ vô dụng, còn không có chút bản lĩnh, cả ngày chỉ biết khoác lác, công ty chúng ta sắp phá sản, ngoại trừ cậu chủ Thẩm thì không có ai đến đầu tư nữa đâu!"
"Nếu tên nhóc này có thể tìm được nhà đầu tư, tôi sẽ quỳ xuống dập đầu bái lạy cậu ta!"
Các cổ đông trong phòng họp khi biết Trương Phong chưa tìm được nhà đầu tư thì bắt đầu cười phá lên, có người nhìn Trương Phong như thể họ đang nhìn một kẻ ngốc.
"Trương Phong, anh đi đi!"
Trong lòng Lâm Phỉ Nhi lúc này cũng rất thất vọng, thấp giọng nói với Trương Phong.
"Phỉ Nhi, tôi! "
Trương Phong muốn giải thích.
"Được rồi, anh không cần phải giải thích với tôi.
Thực ra, tôi biết rằng sẽ không bao giờ tìm được bất kỳ nhà đầu tư nào.
Nhưng, tôi không hiểu tại sao anh lại nói dối tôi? Anh nghĩ đang đùa giỡn sao?"
Lâm Phỉ Nhi dùng giọng điệu rất lạnh lùng nói với Trương Phong.
"Hôm nay nhà đầu tư vừa tới thủ đô! "
Trương Phong run giọng nói.
Trương Phong có thể không quan tâm đến những gì người khác nghĩ về anh, nhưng anh không ngờ rằng ngay cả Lâm Phỉ Nhi cũng nghĩ về anh như vậy.
Giờ khắc này, rốt cuộc anh cũng biết cảm giác bị người ta hiểu lầm sẽ uất ức đến nhường nào!
"Được rồi, Trương Phong, anh không cần nhiều lời với tôi nữa, anh làm tôi thất vọng quá!"
Lâm Phỉ Nhi nhìn Trương Phong và hét lên.
Trong phút chốc, không khí cả phòng họp trở nên yên lặng.
Tất cả mọi người há to miệng nhìn Lâm Phỉ Nhi, vẻ mặt kinh ngạc, không ai nghĩ cô gái từ trước đến nay luôn dịu dàng lại có một mặt hung ác như vậy.
"Trương Phong, anh thật sự khiến tôi rất thất vọng, vốn tưởng rằng tuy anh hơi nghèo nhưng sẽ có tính cách tốt, anh cũng rất thật thà trung thực, nhưng không nghĩ anh lại lừa gạt tôi, lừa hết lần này đến lần khác, anh cảm thấy làm vậy thú vị lắm sao?"
Lâm Phỉ Nhi đi đến trước mặt Trương Phong và hét lên với giọng điệu rất lạnh lùng.
"Tôi…"
Trương Phong mở miệng nói.
"Anh anh cái gì? Từ hôm nay trở đi, hôn ước của chúng ta sẽ vô hiệu, dù sao hiện tại công ty của tôi phá sản, tôi cũng gánh một khoản nợ lớn, cho dù tôi có ngồi tù cũng không kết hôn