Ở phía bên kia, đám người Vương Báo Dương Uy đang ở trong phòng.
Sau khi tiễn Ngô Văn Nhạc đi, Vương Báo trở lại phòng với nụ cười rạng rỡ trên môi, có vẻ đang có tâm trạng rất tốt.
"Anh Báo, người vừa rồi là ai thế?"
Dương Uy vội vàng hỏi Vương Báo sau khi thấy anh ta trở lại.
"Ngay cả anh Nhạc cũng không biết hả?"
Vương Báo nói với vẻ mặt ngạc nhiên.
"Không biết…"
Dương Uy khẽ lắc đầu.
"Vậy cậu biết Ngô Văn Hùng không?"
Vương Báo có vẻ hơi bất lực và trả lời.
"Ý anh Báo mà anh Hùng kia ở Giang Thành của chúng ta sao?"
Trong mắt Dương Uy hiện lên một tia kinh ngạc.
"Đúng vậy, Ngô Văn Nhạc là em trai của Ngô Văn Hùng, bây giờ cậu đã biết Ngô Văn Nhạc là ai chưa?" Vương Báo nhàn nhạt nói.
"Thảo nào vừa rồi anh Báo khách khí với anh ta như vậy!"
Dương Uy không khỏi cảm thán.
Còn đám người Trần Văn Văn nghe cuộc trò chuyện giữa Vương Báo và Dương Uy, trên mặt đều hiện vẻ khó hiểu.
"Chồng, Ngô Văn Hùng mà các anh nói rốt cuộc là ai thế?" Trần Văn Văn do dự và nhẹ nhàng hỏi Dương Uy.
"Ngô Văn Hùng chính là đại ca xã hội đen của vùng mới giải phóng phía Nam ở Giang Thành, chỉ cần là xã hội đen ở phía nam Giang Thành thì đều là đàn em của Ngô Văn Hùng, nếu không có sự đồng ý của Ngô Văn Hùng thì mấy quán bar KTV mở cửa vài tháng cũng sẽ sập tiệm…” Dương Uy nhẹ giọng nói.
"Không ngờ anh Hùng này lại lợi hại như vậy?"
Trần Văn Văn mở miệng kêu lên một tiếng.
"Đương nhiên rồi!"
Dương Uy đắc ý nở nụ cười, sau đó quay đầu nhìn về phía Vương Báo nhẹ giọng nói: "Anh Báo, anh có thể quen biết Ngô Văn Nhạc và Ngô Văn Hùng, thật là lợi hại! "
"Không sai, anh Báo có thể quen biết mấy nhân vật lớn như thế, đúng là rất cừ!"
Trần Văn Văn phản ứng lại, cô ta cũng vội vàng nói với Vương Báo.
Sau khi nghe những lời tâng bốc của hai người này, vẻ mặt của Vương Báo trở nên đắc ý.
Dù sao Vương Báo đi theo Ngô Văn Nhạc, anh ta nói Ngô Văn Nhạc càng mạnh mẽ thì anh ta sẽ càng nở mày nở mặt.
"Sau này có cơ hội, tôi dẫn các cô cậu đi gặp anh Hùng, anh ấy rất tốt!" Vương Báo cười nói với Trần Văn Văn và Dương Uy.
"Anh Báo, anh gặp Ngô Văn Hùng rồi hả?"
Trong mắt Dương Uy hiện lên một tia hưng phấn.
"Tôi đã uống vài ly với anh Hùng!"
Vương Báo thản nhiên nói, sau đó nhìn Dương Uy và Trần Văn Văn nói: "Các người có biết tại sao anh Hùng lại có thế mạnh như vậy ở khu mới phía Nam không?"
"Không biết…"
Dương Uy vội vàng lắc đầu.
"Tôi nói cho các người biết một chuyện.
Trước khi anh Hùng xuất hiện, anh ấy làm tài xế cho Tạ Hoa Cường mấy năm, sau đó còn cứu Tạ Hoa Cường một lần, cho nên anh ấy trở thành thân tín của Tạ Hoa Cường, được phái đến khu mới phía Nam để quản lý địa bàn!" Vương Báo nói với mọi người với vẻ mặt bí ẩn.
"Tạ Hoa Cường?"
Dương Uy há hốc mồm khi nghe thấy cái tên này.
Xét cho cùng, trong mắt của Dương Uy và những người khác, Tạ Hoa Cường là một nhân vật huyền thoại, đã nghe vô số câu chuyện về Tạ Hoa Cường, nhưng chưa bao giờ thực sự gặp người này.
Anh ta biết rằng Tạ Hoa Cường mới thực sự là một tồn tại một tay che trời ở Giang Thành này.
"Đúng rồi, anh Báo định xử lý tên Trương Phong kia thế nào đây?"
Trần Văn Văn không có tâm trạng để nghe Vương Báo kể chuyện của người khác ở đây, cô ta chỉ quan tâm đến chuyện của Trương Phong.
"Đây là địa bàn của anh Nhạc, đương nhiên không thể làm gì ở đây.
Chờ tên nhóc kia tan việc rồi mới làm, tôi nhất định sẽ khiến tên này quỳ xuống xin lỗi cậu!"
Vương Báo trả lời với một nụ cười.
Sau khi nghe những lời của Vương Báo, Dương Uy và Trần Văn Văn đột nhiên trở nên phấn khích.
Hai người chờ lâu như vậy, rốt cuộc cũng có cơ hội báo thù Trương Phong!
!
Trong chớp mắt, hai giờ nữa đã trôi qua.
Đã gần một giờ sáng nhưng quán vẫn đông nghịt người.
Mỹ nam mỹ nữ ở giữa sàn nhảy đều điên cuồng co giật, eo mông lộ ra, mỹ nữ xen lẫn trong đám đàn ông, cùng với tiếng nhạc đinh tai nhức óc, họ không ngừng lắc lư thân hình trắng nõn, dưới ánh đèn mái