Trong phòng Vip quán bar Dạ Sắc.
Tôn Lị thấy Diệp Mị gọi điện thoại cho Trương Phong xong liền hỏi: "Sao rồi? Trương Phong nói thế nào? Cậu ta có đồng ý cho chúng ta vay tiền không?"
"Ừm, cậu ta đồng ý rồi…"
Diệp Mị hơi gật đầu, nhưng lúc này trong đầu cô ta còn vang lên những lời Trương Phong nói với cô ta lúc nãy.
Diệp Mị thật sự không ngờ sẽ có ngày cô ta lại đi cầu cứu một kẻ nghèo rớt mồng tơi Trương Phong kia.
Hơn nữa điều kiện để Trương Phong đồng ý cho cô ta vay tiền đó chính là muốn đi nhà nghỉ với cô ta.
Diệp Mị hoàn toàn không thể chấp nhận được việc cô ta sắp lên giường với Trương Phong.
Nhưng nếu cô ta không có ba trăm triệu thì kết cục của bây giờ của cô ta còn khủng khiếp hơn việc lên giường với Trương Phong.
Bởi vì mấy đứa lưu manh côn đồ như tụi tóc vàng này chuyện gì cũng dám làm.
Vì thế Diệp Mị chỉ đành đồng ý với yêu cầu của Trương Phong.
"Không ngờ thằng nhóc kia cũng còn chút lương tâm, đến lúc này lại vẫn có thể giúp đỡ chúng ta!"
Tôn Lị nghe được Trương Phong đồng ý cho mượn tiền xong thì thở hắt ra, tâm trạng vui vẻ hơn nhiều.
Nhưng Diệp Mị lại chau mày, quay đầu nhìn Tôn Lị, tức giận nói: "Số tiền kia là tôi cho cậu mượn, sau này cậu phải trả lại cho tôi..."
"Dựa vào đâu? Không phải số tiền này là của Trương Phong cho hai chúng ta mượn sao?"
Tôn Lị khó chịu hét lên.
Bởi vì nếu số tiền này là do Trương Phong cho cô ta mượn thì sau này cô ta chỉ cần ngã ngớn với Trương Phong một chút là anh sẽ không cần đòi lại.
Tôn Lị tự nghĩ bản thân cô ta rất biết cách đối phó với những kẻ nghèo như Trương Phong.
"Dựa vào đâu à? Cậu nghĩ Trương Phong ngốc đến nỗi cho chúng ta vay tiền một cách vô điều kiện sao? Cậu có biết tiền đề để cậu ta cho chúng ta vay tiền là tớ phải ngủ với cậu ta một đêm không? Nếu cậu có thể ngủ với anh ta một đêm thay tớ thì tớ không cần số tiền này nữa!"
Diệp Mị cắn răng, xấu hổ nói.
Tôn Lị nghe vậy, sửng sốt, há hốc mồm không nói nên lời.
Một lúc lâu sau, cô ta mới nhìn Diệp Mị nói: "Diệp Mị, cậu điên rồi à! Cậu vậy mà đi ngủ với Trương Phong chỉ vì một trăm năm mươi triệu sao?"
"Lúc này ngoài việc đồng ý với yêu cầu của Trương Phong ra, cậu còn cách nào tốt hơn không? Hơn nữa dù sao ngủ với Trương Phong vẫn tốt hơn là đi cùng Diệp Tiểu Long kia, đúng không?"
Diệp Mị cười lạnh lùng nói.
Tôn Lị ngớ người, không biết nên nói gì cho phải.
"Cậu tuyệt đối không được nói chuyện này cho ai biết đấy.
Nếu cậu dám nói ra, tớ sẽ không để yên cho cậu đâu!" Diệp Mị nhìn chằm chằm Tôn Lị, đe dọa nói.
"Cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ không nói với bất kỳ ai đâu!"
Tôn Lị vội vàng đồng ý nói.
Mà lúc này Diệp Tiểu Long ngồi trên sô pha có vẻ mất kiên nhẫn, vỗ bàn mắng: "Hai con điếm kia, mượn tiền thế nào rồi? Có ai đến chuộc hai đứa mày không? Nếu không thì đi với tao ngay......" "
"Bạn tôi sẽ đến nhanh thôi!"
Diệp Mị nghe Diệp Tiểu Long nói vậy, trong mắt lóe lên tia sợ hãi, vội nói.
"Tao cho hai đứa mày thêm năm phút nữa.
Nếu năm phút sau vẫn không có ai đến thì đừng trách tao