Mấy phút sau Trương Phong dẫn theo Tôn Lị và Diệp Mị rời khỏi quán bar Dạ Sắc.
Tôn Lị quay đầu nhìn Trương Phong, hơi khinh thường nói: "Trương Phong, tôi nghe nói lần này cậu chịu cho chúng tôi vay tiền là vì Diệp Mị đồng ý lên giường với cậu đúng không?"
"Ừm, việc này có liên quan gì tới cô không?" Trương Phong hờ hững hỏi.
"Đương nhiên là có rồi.
Người như cậu dựa vào đâu mà muốn lên giường với Diệp Mị, cậu không biết tự soi gương à?"
Tôn Lị cực kỳ xem thường mỉa mai nói, sau đó nói tiếp: "Chúng tôi sẽ trả lại số tiền kia cho cậu, cậu đừng mơ tưởng lên giường với Diệp Mị nữa.
Diệp Mị chúng ta đi!"
Tôn Lị nói xong liền lôi Diệp Mị chuẩn bị rời đi.
Từ đầu tới cuối cũng không thèm nói cảm ơn Trương Phong một tiếng.
Đương nhiên Diệp Mị cũng không muốn lên giường với Trương Phong.
Dù sao cô ta là gái còn trinh, sao có thể để Trương Phong chiếm của hời được chứ?
Cho nên cô ta cũng không nghĩ ngợi gì, xoay người đi thẳng.
"Các cô có giỏi thì rời đi thử xem? Tôi có thể cứu các cô từ tay Diệp Tiểu Long thì cũng có thể khiến bọn họ bắt các cô trở về, cho nên tôi thấy tốt nhất là các cô hãy suy nghĩ thật kỹ vào!"
Ngay lúc hai người Diệp Mị chuẩn bị xoay người rời đi, Trong Phong bỗng hô lên nói.
"..."
Diệp Mị nghe được Trương Phong nói vậy, cơ thể mềm mại bỗng run lên, vô thức dừng chân lại.
"Trương Phong, cậu quá đáng lắm! Chúng ta đều là bạn cùng lớp, cậu có cần làm vậy không?" Tôn Lị quay đầu hét lên với Trương Phong.
"Trước đây khi hai người bắt nạt tôi, các người đâu có nói vậy."
Trương Phong nghiền ngẫm nói.
"Cậu..."
Tôn Lị nghe Trương Phong nói vậy thì ngớ người.
"Lị Lị, cậu đừng quản việc này.
Cùng lắm thì tớ ngủ với cậu ta một đêm là được.
Nếu không Diệp Tiểu Long có thể sẽ bắt hai chúng ta trở về đấy..." Diệp Mị cắn răng khẽ nói.
"Nhưng tớ không đành lòng nhìn cậu bị hạng người này nhục nhã."
Tôn Lị vờ như rất quan tâm Diệp Mị, hai mắt ngân ngấn nước trợn trừng hét lớn.
"Nếu không đành lòng thì cậu có thể ngủ với tôi một đêm cũng được!"
Trương Phong khẽ nói với Tôn Lị.
"..."
Tôn Lị nghe Trương Phong nói vậy, không thèm suy nghĩ đã buông tay Diệp Mị ra, sau đó nói: "Diệp Mị, cậu yên tâm đi, tớ tuyệt đối sẽ không nói chuyện này với người khác đâu!"
Tôn Lị nói xong thì đi luôn, chỉ sợ Trương Phong đột nhiên nổi hứng giữ cô ta lại.
Còn Diệp Mị tuyệt vọng giương mắt nhìn bóng lưng rời đi của Tôn Lị, không biết nên nói gì cho phải.
Trương Phong đưa tay ngoắc một chiếc taxi rồi nói với Diệp Mị: "Đừng đứng ngây ra đó nữa, mau lên xe!"
Diệp Mị đứng lựng khựng một hồi, sau đó cắn răng theo Trương Phong lên xe.
Mười phút sau.
Taxi chạy tới trước cửa khách sạn Thất Thiên.
Trương Phong biết rất nhiều cặp đôi của đại học Giang Thành mỗi cuối tuần đều đến đây thuê phòng.
Chỉ có điều Trương Phong chưa