Mấy phút sau, tiếng chuông vào lớp reo lên.
Các bạn học lần lượt quay trở về chỗ ngồi của mình.
Hai tiết học buổi chiều đều là hai tiết học tài chính, Trương Phong không có hứng thú với tài chính.
Vả lại Trương Phong còn cảm thấy, bây giờ bản thân anh chỉ cần biết trong thẻ ngân hàng còn bao nhiêu tiền là được rồi, căn bản không cần phải học mấy thứ này, nên anh nằm lên mặt bàn ngủ.
Khi nhìn thấy Trương Phong đánh giấc ngon lành, hai người Nhãn Kính và Vương Hùng lại thấy có chút kỳ lạ.
Suy cho cùng ở trong mắt bọn họ Trương Phong vô cùng chăm học, nhưng bây giờ lúc đang lên lớp mà anh lại đi ngủ.
Sở dĩ Trương Phong lúc trước nỗ lực như thế đơn giản chỉ là vì anh muốn lấy học bổng mà thôi.
Nhưng sự thật tàn khốc chính là những khoản học bổng trong trường đều đã được định sẵn cho những học sinh có gia thế trong trường, dù Trương Phong có nỗ lực đến đâu cũng sẽ không lấy được học bổng.
Nhưng bây giờ Trương Phong căn bản không quan tâm mấy tờ tiền lẻ đó, bởi vậy nên mới không cần chăm chỉ nghe giảng nữa.
Vừa chớp mắt một cái thì hai tiết học đã kết thúc.
Bạn học lần lượt rời khỏi phòng học chuẩn bị đi đến căn tin trường ăn cơm.
“Trương Phong, hôm nay bố tôi gửi phí sinh hoạt cho tôi rồi, tôi mời cậu ăn cơm nhé?”
Vương Hùng biết hôm qua Trương Phong đã dùng hết tiền để mời mọi người ăn cơm rồi, nên mới tốt bụng mời Trương Phong đi ăn.
“Không cần đâu, muộn tí nữa tôi về nhà tự nấu cơm!”
Trương Phong do dự một hồi rồi khẽ lên tiếng từ chối.
“Cậu không đi ăn cơm hả?”
Vương Hùng nghe Trương Phong nói vậy thì trong lòng có chút thắc mắc.
Dù sao nếu như là lúc trước, mấy chuyện này Trương Phong nhất định sẽ đồng ý ngay, nhưng bây giờ Trương Phong lại chủ động từ chối.
“Ừm, tôi vẫn chưa đói lắm…” Trương Phong từ chối.
Vương Hùng nhìn Trương Phong ngập ngừng một hồi, sau đó anh ta khẽ nói: “Vậy được rồi, sau này có cơ hội tôi lại mời cậu ăn!”
“Ha ha ha ok, đợi khi có cơ hội tôi sẽ mời cậu đi ăn cơm!”
Trương Phong giơ tay vỗ vỗ lên vai của Vương Hùng, sau đó quay người đi thẳng ra khỏi phòng học.
Hai người Vương Hùng và Nhãn Kính nhìn bóng lưng của Trương Phong, vẻ mặt họ tràn ngập sự khó hiểu.
“Nhãn Kính, cậu có phát hiện hình như Trương Phong bây giờ có hơi khác với trước kia hay không…” Vương Hùng thấp giọng nói.
“Ừm, đúng là có hơi…”
Nhãn Kính khẽ gật gật đầu.
“Theo lý mà nói, lần trước ăn cơm có lẽ Trương Phong đã tiêu gần hết số giải thưởng cậu ấy trúng được rồi nhỉ?” Vương Hùng cau mày nói.
“Đúng đó, cũng không biết rốt cuộc Trương Phong đang nghĩ gì nữa!”
Nhãn Kính thắc mắc nói.
“Thôi vậy, cũng có thể cậy ấy bị chuyện Trần Văn Văn đả kích rồi, qua một khoảng thời gian nữa sẽ ổn thôi, hai chúng ta đi ăn cơm đi!”
Vương Hùng thấp giọng nói một câu sau đó quay người đi ra khỏi phòng học.
…
Sau khi rời khỏi trường học, Trương Phong đã đi thẳng về phòng trọ.
Anh ăn một tô mì gói đơn giản rồi nằm trên giường xem Mễ Na livestream.
Lúc bốn chữ Ỷ Lan Thính Phong xuất hiện trong kênh livestream, cư dân mạng bắt đầu sôi nổi lần lượt bình luận hỏi thăm Trương Phong.
Trương Phong không quan tâm đến những cư dân mạng đó, anh giữ im lặng xem livestream của Mễ Na.
Không thể không nói, Mễ Na chẳng những xinh đẹp mà còn hát rất hay nữa.
Trên màn hình điện thoại, Mễ Na xõa tóc đen ngang vai, cô ấy mặc một chiếc áo phông màu đen bó sát để lộ rõ khuôn ngực, bên dưới là một chiếc váy siêu ngắn, và một đôi chân thon dài được bao bọc chặt lại bởi một đôi tất đen, cả người cô ấy trông rất quyến rũ gợi cảm.
Nhưng mà Trương Phong vẫn cảm thấy Mễ Na ở ngoài đời thật càng xinh đẹp hơn, cô ấy trong video không đẹp như ngoài đời thật.
“Con điếm kia, cô đợi đó cho tôi! Đừng để tôi biết cô ở đâu, nếu không tôi cho cô đẹp mặt luôn!”
Chính vào lúc này, bình luận của Giang Thành Diệp Thiếu lại từ từ chạy qua trong phòng livestream của Mễ Na.
Sau khi Mễ Na nhìn thấy bình luận của Giang Thành Diệp Thiếu, cô ấy đột nhiên cau mày, nhưng cô ấy cũng không nói gì mà tiếp tục hát tiếp.
Trong phòng livestream có mấy người fans đã đứng ra mắng Giang Thành Diệp Thiếu.
Sau khi Giang Thành Diệp Thiếu bình luận xong thì trực tiếp thoát khỏi