Trong nhất thời, có hơn mười bảo vệ lập tức lao đến.
"Thật xin lỗi, tôi! tôi không cố ý mà!"
Trương Phong thấy tất cả bảo vệ đều lao đến thì vội vàng đẩy người đẹp đồ đen ra, vọt vào thang máy, sau đó nhấn nút lên tầng ba mươi tám.
Đến khi bảo vệ vọt tới cửa thang máy, phát hiện Trương Phong ở trong thang máy đã đi mất rồi.
"Quản lý Triệu, cô không sao chứ? Đã xảy ra chuyện gì?"
Đội trưởng đội bảo vệ khó hiểu nhìn người đẹp đồ đen, hỏi.
"Vừa rồi có một gã giao đồ ăn không biết ở đâu chạy vào đây sàm sỡ tôi, mấy người mau bắt anh ta lại cho tôi, tôi muốn tóm tên háo sắc đó đến đồn cảnh sát!"
Người đẹp đồ đen chớp đôi mắt quyến rũ, hốc mắt cũng bắt đầu ửng hồng lên.
"Nhưng mà! " Đội trưởng đội bảo vệ có chút khó xử.
"Nhưng cái gì mà nhưng!" Người đẹp đồ đen nhíu mày quát.
"Tên nhóc đó đi lên tầng ba mươi tám, Tổng giám đốc Ngô đã từng dặn không được sự cho phép của ngài ấy, ai cũng không thể lên tầng ba mươi tám! " Đội trưởng đội bảo vệ bất đắc dĩ nhìn người đẹp, trả lời.
Người đẹp đồ đen nghe nói như thế thì sửng sốt một chút.
Sau đó cắn răng, oán giận nói: "Vậy ở chỗ này chờ cho tôi, chặn hết tất cả lối ra, tôi không tin hôm nay tên háo sắc đó không đi xuống!"
Ở bên kia, sau khi bước vào thang máy, Trương Phong có chút lực nhìn tay phải của mình.
Tuy người đẹp vừa nãy có hai quả núi đầy đặn, cảm giác chạm vào dễ chịu, nhưng anh cũng biết, đã gặp phiền phức lớn rồi.
Nhưng bây giờ Trương Phong không có tâm trạng suy nghĩ nhiều như thế, anh thầm nghĩ phải mau chóng biết rõ rốt cuộc số tiền kia là sao!
Một phút sau, thang máy đã đến tầng ba mươi tám.
Trương Phong bước ra khỏi thang máy, phát hiện toàn bộ tầng ba mươi tám là một văn phòng.
Nội thất vô cùng xa hoa, từ vị trí này có thể quan sát toàn bộ Giang Thành, khung cảnh như đang đứng trên đỉnh núi phóng tầm mắt ra xa.
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc vest, thắt cà vạt đang ngồi trên ghế giám đốc.
Sau khi thấy Trương Phong đi vào thì vội vàng đứng dậy, tới trước mặt Trương Phong, cung kính: "Cậu Trương, cậu tới rồi đó ư! "
"Ông chính là người đã gọi điện thoại cho tôi sao?" Trương Phong cau mày hỏi.
"Đúng vậy, lời đầu tiên tôi xin được tự giới thiệu, tôi là Phương Chí Hoa, là Tổng giám đốc của tập đoàn Đế Hào!" Phương Chí Hoa cười ha ha nói.
"À à!"
Trương Phong gật gật đầu, vừa quan sát phòng làm việc vừa nói: "Khi nãy ông gọi cho tôi, bảo là tôi có một số tài sản phải thừa kế, chuyện là như thế nào vậy?"
"Cậu Trương, là thế này, cậu có nhớ ông ngoại của cậu có một người em họ không?" Phương Chí Hoa nhẹ giọng hỏi Trương Phong.
"Em họ của ông ngoại?"
Trương Phong có chút sửng sốt, sau đó đột nhiên nhớ ra, đúng thật là khi còn bé anh đã gặp em họ của ông ngoại rồi.
Chỉ có điều, lúc Trương Phong học tiểu học, người nhà nói ông ấy đã qua đời rồi.
"Cậu Trương, là thế này, em họ của ông ngoại cậu chính là chủ tịch tập đoàn Đế Hào chúng tôi.
"
"Sau khi xây dựng tập đoàn, ông Trương đã di cư nước ngoài sống một mình, bởi vì đời này ông ấy không có con cái, hơn nữa cũng không có người thân, cho nên tài sản khi còn sống của ông ấy, toàn bộ đều muốn để lại cho một mình cậu thừa kế hết!" Phương Chí Hoa nói.
"Một mình tôi thừa kế?"
Nghe nói như thế, Trương Phong lập tức ngây ngẩn cả