“Cô à em thật sự không biết mà!”
Trương Phong bất lực nói.
“Hứ…”
Tần Lan thấy Trương Phong vẫn già mồm, cô ta hít một hơi thật sâu điều chỉnh cảm xúc của mình lại.
Sau đó nói: “Cái bộ đồ ngủ màu xanh hôm trước tôi treo ngoài ban công giờ không thấy đâu nữa, trong phòng này ngoài em ra thì căn bản không có người khác bước vào đây, em nói xem không phải ai trộm đồ ngủ của tôi thì hay trộm chứ?”
Sau khi nghe Tần Lan nói vậy, Trương Phong cứ như bị sét đánh vào đầu.
Anh không hề ngờ rằng thứ mà Tần Lan mất lại là chiếc váy ngủ quyến rũ kia.
Mà lúc này Tần Lan còn hiểu lầm là Trương Phong đã lấy trộm chiếc váy ngủ đó đi!
Tuy rằng Trương Phong chạy ra ban công vì chiếc váy ngủ đó thật.
Nhưng Trương Phong cũng đâu có biến thái đến mức làm ra cái chuyện trộm váy ngủ của Tần Lan chứ.
“Cô Tần, tuy rằng hôm đó em đã chạy ra ban công nhưng em không hề lấy trộm váy ngủ của cô!”
Trương Phong bất lực giải thích với Tần Lan.
“Chỉ có mình em là từng bước vào ký túc xá của tôi, không phải em trộm bậy thì an trộm em nói tôi nghe đi!”
Tần Lan trừng to đôi mắt hồ ly rồi hơi ngượng ngùng hét lên với Trương Phong.
“Cứ cho là em từng đến ký túc xá của cô đi, cũng không có nghĩa là em lấy trộm váy ngủ của cô chứ!”
Trương Phong ngẩn ngơ một hồi sau đó nói tiếp: “Đúng rồi cô Tần, lúc trước khi em đến ký túc xá của cô em phát hiện hình như ở ban công có bóng người, bởi vậy em mới chạy ra ngoài ban công, có khi nào là người đó trộm hay không?”
Chuyện cũng đã đến bước đường này rồi, Trương Phong chỉ đành tùy tiện thêu dệt một cái cớ, định làm đại cho xong.
Nhưng mà hình như Tần Lan không mắc bẫy của Trương Phong.
Cô ta nhìn chằm chằm Trương Phong, ánh mắt cô ta tràn ngập sự tức giận, cô ta nói: “Trương Phong, không phải lúc trước em nói vì muốn giúp tôi đập chết con gián nên mới chạy ra ngoài ban công hay sao?”
“Vả lại, cứ cho là có người khác bước vào ký túc xá của tôi đi nữa, nhưng khi em rời đi thì cái váy ngủ của tôi vẫn còn đó, lúc tôi quay về vào buổi tối mới phát hiện chiếc váy đó không thấy đâu nữa!”
Tần Lan lập tức vạch trần cái cớ của Trương Phong.
“Cô Tần, nếu như cô đã nói lúc em đi thì chiếc váy kia vẫn còn đó, vậy cô dựa vào đâu lại cho rằng em đã cướp chiếc váy đó đi chứ?”
Trương Phong tìm thấy lỗ hổng thì nhanh chóng lên tiếng giải thích.
Sau khi nghe Trương Phong nói vậy, Tần Lan ngẩn người một hồi rồi thấp giọng nói: “Nói không chừng em lại quay về đây cướp chiếc váy kia đi thì sao?”
“Cô Tần, cô nói như vậy thì oan cho em quá rồi, em đến ký túc xá cô nhiều lần như vậy, nếu như em muốn lấy váy ngủ của cô thật thì em đã ra tay từ lâu rồi, sao lại có thể đợi đến bây giờ được?”
Trương Phong có hơi hụt hẫng nói với Tần Lan.
Tần Lan nhìn Trương Phong đang đứng trước mặt mình, đột nhiên cô ta cảm thấy lời Trương Phong nói hình như cũng hơi có lý.
Suy cho cùng nếu như Trương Phong muốn lấy váy ngủ của cô ta thật thì anh cũng không cần phải đợi đến bây giờ mới ra tay!
“Vả lại cô Tần à, em với cô cũng quen biết nhau rồi, nếu như em lấy trộm váy ngủ cô thật thì cô sẽ nghĩ tới em đầu tiên, vậy tại sao em lại phải mạo hiểm như vậy để đi làm chuyện này chứ?”
Trương Phong rèn sắt khi cong nóng, anh tiếp tục rửa sạch nghi ngờ cho bản thân mình!
Tần Lan nheo mắt, cô ta dùng ánh mắt kiểm tra liếc nhìn Trương Phong, cũng không biết trong lòng cô ta đang nghĩ gì.
Mà lúc này trong lòng Trương Phong cũng vô cùng căng thẳng, anh không biết liệu Tần Lan có tin lời nói này của anh hay không, nhưng mà bất luận như thế nào thì Trương Phong thật sự không có lấy váy ngủ của Tần Lan.
Bởi vậy nên anh nhất định không thể nhận tội này được!
“Em không trộm váy ngủ của tôi thật hay sao?”
Tần Lan do dự một hồi rồi khẽ hỏi Trương Phong.
“Không phải, nhất định không phải!”
Trương Phong không thèm suy nghĩ lắc đầu nói.
“Vậy được thôi, tôi tin em lần này, tốt nhất là em đừng có lừa tôi, nếu như để tôi phát hiện tên biến thái đó là em