Tôi tức giận, lao tới cắn Dịch Kỳ. Nếu hôm đó mà không có bố mẹ Hiền Hiền ở nhà có lẽ tôi đã cắn Dịch Kỳ chảy máu ra.Sau khi Dịch Kỳ được rửa tay xong, mới phát hiện là có một vết nứt ở tay. Vết nứt ấy đã bắt đầu chảy máu. Tôi sợ Dịch Kỳ chảy máu tới mất mạng.- Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi... Dịch Kỳ mình xin lỗi, cậu đừng chết mà, tôi sẽ cho cậu hết bánh của tôi (tôi cầm tay Kỳ Kỳ và xin lỗi )Mẹ của Hiền Hiền cười và nói- Tiểu Vương sẽ không sao đâu. Cháu ra kia lấy cho cô cái băng gạt y tế để cô băng cho tiểu Vương nhá (mẹ của Hiền Hiền cười và nói)Tôi chạy nhanh đến chỗ hộp y tế, mở ra và lấy băng gạt.- Cô cho cháu băng cho cậu ấy được không? (giọng tôi sụt sịt, khóc không ra nước mắt nói với mẹ của Hiền Hiền)- Được được, vậy cháu băng cho Tiểu Vương được không(mẹ của Hiền Hiền nói)Buổi tiệc sinh nhật kết thúc, Hiễn Hiền tiễn chúng tôi ra khỏi cửa. 2 đôi chân nhỏ bé của chúng tôi bước về phía trước.- Tách tách...- Mưa à?(Dịch Kỳ nhìn lên trời rồi nói)- ?? Có mưa đâu nhỉ, cái gì kêu thế(quay sang hỏi tôi)- Cậu cậu cậu cậu.. khóc à?- Đừng khóc mà...- Nhìn này, tôi có làm sao đâu(vừa nói vừa tháo băng gạt ra cho tôi xem)- Tôi ngước lên nhìn Kỳ Kỳ và vội đóng băng gạt của Kỳ Kỳ vào- Đừng có tháo ra, nói lại chảy máu đấy( sụt sịt nói với Kỳ Kỳ)- Không sao, nó không chảy lại đâu- Xin lỗi(tôi tiếp tục xin lỗi Kỳ Kỳ)- Xin lỗi mà!!!!! (tôi bắt đầu khóc)OA OA OA OA (đứng trước cổng nhà tôi bắt đầu khóc lớn)Mẹ tôi và mẹ Dịch Kỳ