“Chuyện gì ạ?” Lê Mỹ Gia nhận lấy quả quýt Hoàng Tử Hiên đưa tới, tách một múi bỏ vào trong miệng, hỏi một cách thờ ơ.
“Sắp tới sinh nhật mẹ kế của con rồi, chuyện lần trước là cha hiểu lầm bà ấy, muốn làm một tiếc sinh nhật long trọng cho bà ấy.
Con có ý kiến gì không?” Hoàng Hùng Vỹ nói rồi nhìn Nghiêm Thái Dung, trong ánh mắt vẫn mang theo áy náy.
Hoàng Tử Hiên nhìn Lê Mỹ Gia theo bản nưng, không biết tâm trạng giờ phút này của cô có chịu ảnh hưởng hay không.
Dù sao năm đó sau khi mẹ của cô tự sát, Hoàng Hùng Vỹ chẳng những không đau lòng, ngược lại còn nhanh chóng cưới Nghiêm Thái Dung.
Bây giờ chỉ là hiểu lầm bà ta lại muốn làm một tiệc sinh nhật hoành tráng để bù đắp.
Một người lấy vì mục đích, một người lấy vì tình cảm, giữa hai chuyện này đã tồn tại chênh lệch cực lớn.
Chỉ đáng thương cho Tiết Tiếu Nhu, trọn đời đau khổ, tưởng là gả cho một người đàn ông yêu mình, kết quả vẫn là phó thác lầm người, làm mình lâm vào hoàn cảnh càng thêm bi thảm.
Nhưng năm đó bà lựa chọn tự sát chắc cũng là một sự giải thoát.
Chí ít đối với bà mà nói là như vậy, nhưng đối với Lê Mỹ Gia mà nói chính là khúc mắt trọn đời không giải được của cô.
Mình không thể nào khống chế và thay đổi chuyện đã qua, nhưng về tất cả những gì Tiết Tiếu Nhu đã từng gặp phải, anh không thể để Lê Mỹ Gia biết được nửa chữ.
Bằng không những chuyện kia đủ để đánh gục Lê Mỹ Gia.
“Con không có ý kiến gì, sinh nhật của mẹ kế thì chúc mừng là phải.
Đến lúc đó mời nhiều người một chút, nhiều người mới náo nhiệt.” Lúc Hoàng Tử Hiên nghĩ đến điều này, chợt nghe Lê Mỹ Gia nói mà không có chút gợn sóng nào.
Hình như cô không thèm để ý Hoàng Hùng Vỹ chủ động làm tiệc sinh nhật vì Nghiêm Thái Dung.
Hoàng Hùng Vỹ nghe Lê Mỹ Gia không ý kiến thì vui mừng gật đầu nói: “Vậy chuyện bữa tiệc sinh nhật của mẹ kế con giao cho con đấy.”
“Được ạ.” Lê Mỹ Gia sảng khoái đồng ý, cô biết Hoàng Hùng Vỹ đang mượn cơ hội để kéo gần quan hệ giữa mình và Nghiêm Thái Dung.
Bây giờ căn cứ nghiên cứu khoa học mới vừa bắt đầu khởi công, cô không cần thiết xung đột với Nghiêm Thái Dung vào giờ phút quan trọng này.
Nếu như làm bữa tiệc sinh nhật cho bà ta là có thể khiến bà ta ngoan ngoãn một thời gian thì Lê Mỹ Gia cũng không hề cảm thấy chịu thiệt.
Dẫu sao cô chỉ cần truyền đạt mệnh lệnh thì bộ phận kế hoạch của tập đoàn tất nhiên sẽ làm rất tốt, không cần cô phải đích thân ra tay.
Hoàng Hùng Vỹ nghe Lê Mỹ Gia bằng lòng sảng khoái như vậy, trên mặt càng lộ ra thần sắc vui mừng, lúc này mới nói tiếp: “Cha đã mời người xem ngày tổ chức rôi, ngày sinh nhật của mẹ kế con không thích hợp tổ chức linh đình, cho nên định vào ngày mùng một tháng mười một.
Đến lúc đó đừng viết sai thời gian trên thiếp mời, lại làm trò cười.”
Bàn tay trên máu quýt của Lê Mỹ Gia ngừng lại, ánh mắt khẽ trầm xuống: “Ngày nào cơ ạ?”
“Mùng một tháng mười một, đại sư nói rồi, ngày đó là ngày tốt lành, thích hợp làm việc vui.” Lê Long Phi nói với vẻ mặt cười.
Lê Mỹ Gia ném quả quýt chưa ăn xong đáng bịch một tiếng nặng nề lên trên bàn, giọng điệu lạnh lẽo trầm trầm phun ra bốn chữ: “Con không đồng ý!”
Hoàng Tử Hiên liếc nhìn cô lấy làm lạ, vừa nãy vẫn rất sảng khoái bằng lòng, sao vừa nghe thời gian lại không đồng ý rồi? Thoạt nhìn còn có vẻ muốn ăn thịt người nữa chứ? Chẳng lẽ ngày hôm đó có ý nghĩa đặc biệt gì đó với cô?
“Chị, chị làm sao vậy? Mới vừa nói đồng ý cũng lạ chị, bây giờ nói không đồng ý cũng là chị.
Mẹ tôi chỉ làm một bữa tiệc sinh nhật mà thôi, chị phải bày ra sắc mặt này sao?” Lê Long Phi lập tức cũng trầm mặt xuống.
“Long Phi, Hùng Vỹ, hay là thôi đi.
Đến lúc đó người một nhà chúng ta ăn chung bữa cơm là được rồi, không cần làm bữa tiệc sinh nhật long trọng làm gì đâu.
Còn làm cho Mỹ Gia không vui nữa.” Nghiêm Thái Dung vội vàng độ lượng nói.
Trong lòng Hoàng Hùng Vỹ vốn có áy náy đối với Nghiêm Thái Dung, lúc này Lê Mỹ Gia lại thay đổi, ông cũng có chút tức giận, âm thanh còn lạnh lẽo trầm trầm hơn cả Lê Mỹ Gia: “Con lại hồ đồ cái gì đấy?”
“Tôi hồ đồ?” Lê Mỹ Gia thất vọng nhìn ông, gằn từng chữ hỏi: “Ngày mùng một tháng mười một là ngày gì, lẽ nào ông đã quên rồi sao? Có phải cần tôi nhắc nhở ông thì ông mới nhớ được mình còn có một người vợ trước nhảy lầu tự sát vào ngày một tháng mười một mười bốn năm trước không? Làm sinh nhật cho vợ hiện tại vào ngày giỗ của vợ trước, ông có còn lương tâm không? Làm sao ông mở miệng nói câu này được thế?”
Hoàng Hùng Vỹ ngây ngẩn cả người, quả thật ông không nhớ rõ ngày đó là thời gian vợ trước tự sát, đối với ông mà nói, vợ trước chỉ là công cụ để ông thành công trong sự nghiệp.
Một cái công cụ chết rồi thì thôi, ai lại cố gắng ghi nhớ xem năm nào ngày nào mất đi cái công cụ đó chứ? Giống như chén trà mà bình thường bạn hay dùng để uống trà vỡ rồi thì bạn sẽ nhớ nó vỡ ngày nào sao? Hiển nhiên là không.
Đối với Hoàng Hùng Vỹ mà nói, có lẽ Tiết Tiếu Nhu còn không bằng một cái chén uống trà.
Chí ít lần nào lúc uống trà, Hoàng Hùng Vỹ còn có thể nâng chén trà trong lòng bàn tay.
Nhưng đối với Tiết Tiếu Nhu, ngoại trừ lợi dụng ra thì ông không có bất kỳ cảm tình nào hết.
Tất nhiên cũng sẽ không nhớ bà mất vào ngày nào, ngược lại, có lẽ trong lòng còn