“Tổng giám đốc Trương, mấy cô ta cố tình khiến ngài mất mặt đó.
Tôi nghĩ ngài nên cân nhắc lại chuyện có nên cho Giang Y Y ở lại đoàn phim không rồi.” Trần Sương Nhi đứng cạnh xúi giục gã đàn ông đầu hói, khiến ông ta lợi dụng điều này để chèn ép Giang Y Y.
Ánh mắt gã đầu hói sáng lên, lạnh giọng cười một tiếng: “Cô nói không sai, tôi thấy tác phong của cô diễn viên Giang Y Y này thật sự có vấn đề.
Để cô ta vào đoàn phim sẽ dễ dàng phá hư hình tượng của bộ phim chúng ta.
Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho đạo diễn rồi thương lượng với ông ấy một chút vậy.”
Vừa nói, ông ta còn lấy điện thoại ra như thể muốn gọi điện thoại ngay trước mặt Giang Y Y.
Giang Y Y gấp gáp, vất vả lắm cô mới ký hợp đồng với một công ty, hơn nữa còn có cơ hội đóng phim truyền hình, vì để không đánh mất vai diễn, cô còn phải im hơi lặng tiếng trước mấy lần bị Trần Sương Nhi chỉ trích.
Chịu nhiều tủi thân như vậy, cuối cùng vẫn không giữ nổi vai diễn này sao.
“Tổng giám đốc Trương, ông không thể nghe Trần Sương Nhi nói bậy được, tôi…”
“Cô cái gì mà cô, cô làm cái gì tôi đều thấy cả rồi.
Tôi bỏ tiền ra là vì muốn phim được đóng thật tốt chứ không phải để nuôi loại diễn viên chỉ biết đi ăn uống với người khác như cô.” Gã đàn ông đầu hói nghiêm nghị cắt đứt lời Giang Y Y.
Giang Y Y sắp khóc đến nơi, há miệng không biết giải thích thế nào.
Trần Sương Nhi dương dương đắc ý nhìn dáng vẻ sốt ruột của Giang Y Y, trong lòng hừ nói, chẳng phải cô thích đối nghịch với tôi lắm sao, tôi sẽ cho cô biết hậu quả thật sự của việc đối nghịch tôi là như thế nào.
“Y Y, chúng ta không xin ông ta nữa.
Chẳng phải chỉ có tiền thôi sao, làm như ghê gớm lăm skhoong bằng.
Cậu là người có năng lực, sau này chắc chắn sẽ có cơ hội.” Bạch Phi Nhi không muốn nhìn Giang Y Y xin người khác nên kéo Giang Y Y ngồi xuống nói.
“Cô gái này nói đúng đấy, tôi chỉ có tiền thôi.
Người có tiền mới là người lập nên quy tắc của trò chơi, bộ phim truyền hình này là do tôi đầu tư, tôi nói muốn dùng diễn viên nào là phải dùng người đó, tôi nói không muốn dùng ai thì có là kẻ nào khác cũng không dám dùng.” Gã đàn ông đầu hói tạm thời đặt điện thoại xuống, biến thái nhìn Giang Y Y rồi cười một tiếng: “Thế này đi, tôi sẽ cho cô một cơ hội sửa đổi, kính một ly rượu với tôi, nói cô sai rồi, tôi sẽ tha thứ cho cô, hơn nữa còn sẽ cho cô đóng phim.”
Khách khứa vây xem bên ngoài phòng bao đều đồng tình nhìn Giang Y Y, ai cũng biết vị tổng giám đốc Trương này muốn dùng quy tắc ngầm với cô.
Uy hiếp nhiều như vậy, cuối cùng cũng chỉ muốn ép cô đi vào khuôn khổ mà thôi.
Nếu Giang Y Y không đồng ý, cô sẽ chỉ bỏ lỡ một cơ hội.
Tuy nhiên nếu cô đồng ý, cô sẽ mất đi cả tôn nghiêm và thể xác.
Quy tắc ngầm thế này đã trở thành luật bất thành văn của giới giải trí, bây giờ trong mười nữ nghệ sĩ nổi tiếng thì có lẽ đã tám người dùng chiêu này.
Người ta dùng nhưng cô không dùng, thế thì cô sẽ không có cơ hội.
Giới giải trí này cũng không đơn giản là chỉ dựa mặt kiếm cơm.
Mặt của cô cũng quan trọng đấy nhưng cô còn phải chịu buông mặt xuống thì mới có cơm ăn.
Mọi người vây xem bên ngoài đều không khỏi có chút mong đợi câu trả lời của Giang Y Y.
Người phụ nữ xinh đẹp như vậy, nếu bị gã đàn ông đầu hói này nhấn chìm thì đúng là giao cho heo.
Vì vậy, tự tận đáy lòng họ đều hy vọng mình sẽ không nhìn thấy Giang Y Y sa ngã.
Lúc này, không chỉ có mấy người xa lạ đi ngang bên ngoài mà ngay cả Hoàng Tử Hiên và mấy người Lê Mỹ Gia cũng rất mong đợi câu trả lời của Giang Y Y.
Đây chính là một bài kiểm tra với Giang Y Y, vừa mới vào giới giải trí mà cô đã bắt gặp một khó khăn lớn như vậy, có thể giữ vững ranh giới phòng thủ cuối cùng hay không thì vẫn tùy thuộc vào lựa chọn lần này của cô thế nào.
Giang Y Y trở thành nhân vật chính được tất cả mọi người chú ý, sau khi yên lặng hồi lâu, rốt cuộc cô cũng đã quyết định, cô cầm ly rượu trước mặt lên, bên trong vẫn còn hơn nửa ly nước chanh chưa uống hết.
Thấy một màn như vậy, trong mắt mỗi người đều lộ vẻ thất vọng.
Đồng thời cũng rất không biết làm sao, sự cứng cỏi cuối cùng trong người rốt cuộc vẫn thua thiệt kim tiền.
Cái gọi là tôn nghiêm thật ra chỉ là đặc quyền của người có tiền.
Tôn nghiêm của người nghèo mãi mãi là đồ chơi của kẻ có tiền.
Chuyện vui vẻ nhất của bọn họ chính là giẫm đạp tôn nghiêm của một người dưới chân mình.
Ít nhất trong giờ phút này, gã đàn ông đầu hói trông rất cao hứng, vẻ mặt ông ta tung bay lên trời.
Từ lúc bước vào đây vẫn luôn ở thế bị động, bây giờ cuối cùng cũng nắm quyền chủ động để Giang Y Y cúi đầu.
Ông ta đã từng chơi vô số nữ diễn viên, Giang Y Y không phải là người đầu tiên, càng không phải là người cuối cùng.
Tuy nhiên bất kể thế nào, chỉ cần là người ông ta coi trọng thì sẽ đều không thể trốn thoát khỏi bàn tay ông ta.
“Tổng giám đốc Trương, lúc nãy ông nói rằng chỉ cần tôi kính ông một ly rượu, chuyện này sẽ qua đi đúng không? Ông cũng sẽ không lấy lại nhân vật của tôi đúng không?” Giang Y Y cầm ly rượu, hỏi lại lần nữa.
Gã đàn ông đầu hói đắc ý cười một tiếng: “Không sai, tôi đúng là nói như vậy, tôi cũng rất nói lời giữ lời.”
Rào!
Không chờ ông ta nói xong, Giang Y Y đã tạt hơn nửa ly nước chanh lên mặt gã đàn ông đầu hói.
“Cầm tiền của ông rồi cút đi cho tôi, bà đây còn lạ gì nữa.”
Bịch!
Giang Y Y nặng nề đặt ly rượu xuống, khí phách mắng.
Yên lặng!
Bên