“Cô này lạ thật đấy, lúc chúng tôi không muốn mời rượu, các cô cứ khăng khăng ép chúng tôi phải kính.
Bây giờ chúng tôi chủ động kính rượu thì cô lại bảo chúng tôi quá phận.
Cô muốn thế nào thì được thế đó à, cô nghĩ mình là ai.
Lát nữa tôi tính đến chuyện của cô.” Trương Tiểu Lệ nhìn cô ta.
Trần Sương Nhi sợ hãi lùi về sau một bước trước cái nhìn này, không dám nói thêm nửa chữ.
Bây giờ cô ta chỉ mong sao cho mình có thuật độn thổ để nhanh chóng chạy khỏi phòng bao này.
“Có uống không thế, không uống thì ngồi xuống bàn bạc về kế hoạch thu mua chút đi.
Mỹ Gia không hứng thú với ba phần đất của ông nhưng tôi lại hứng thú lắm nha.
120 mẫu đất chắc cũng đủ sống rồi nhỉ.” Trương Tiểu Lệ cáo mượn oai hùm cười một tiếng với Trương Đại Long.
“Uống uống uống, tôi uống tôi uống.” Trương Đại Long không dám nghi ngờ lời nói của Trương Tiểu Lệ, ông ta vội vàng ôm lấy chai rượu, không nói hai lời đã rót vào trong bụng.
Ực ực ực…
Chỉ chốc lát sau, bên trong lẫn bên ngoài phòng bao đều tràn ngập mùi rượu nồng nặc.
Nhìn Trương Đại Long ôm chai rượu, chật vật nuốt từng ngụm rượu trắng, tất cả mọi người đều thấy đau dạ dày thay cho ông ta.
Thế nhưng vẫn không có ai đồng tình với ông ta, dù sao từ lúc bắt đầu cũng do ông ta tự tìm khổ, ỷ việc có tiền mà thích ra vẻ.
Bây giờ bị người có tiền hơn vả mặt thì cũng là do đáng đời tìm chỗ chết mà thôi.
Oẹ..
Sau khi uống được hơn nửa chai, Trương Đại Long không nhịn được nôn mửa.
Trương Tiểu Lệ nhanh chân nhảy ra, tránh thoát khỏi ngụm rượu và bãi nôn mà Trương Đại Long vừa phun ra từ trong miệng.
Cả trong lẫn ngoài phòng bao lập tức bị mùi nôn mửa khó ngửi bao trùm, Lê Mỹ Gia không chịu nổi mùi này, cặp chân mày tinh xảo khó chịu nhíu lại.
“Tiểu Lệ, để ông ta đi đi.
Vừa mới ăn cơm xong, tôi cũng không muốn ói.” Hạ Mạt thấy vẻ mặt của Lê Mỹ Gia thì hòa hoãn nói với Trương Tiểu Lệ.
Trương Tiểu Lệ chỉ muốn giúp Trương Đại Long nhớ lâu một chút chứ cũng không có ý định chỉnh chết ông ta, nghe vậy liền khoát tay một cái: “Được rồi, ông đi đi.
Tuy nhiên ông phải nhớ kỹ, nếu Giang Y Y không được diễn trong bộ phim truyền hình lần này do ông đầu tư thì bộ phim này cũng sẽ là bộ phim cuối cùng mà Trương Đại Long ông có thể đầu tư.”
Lời này cũng âm thầm cảnh cáo rằng Trương Đại Long đừng mơ đến chuyện trả thù Giang Y Y, hoặc là đối xử tốt với cô, không thì cuối cùng xui xẻo sẽ rơi lên người Trương Đại Long ông ta.
Đầu óc Trương Đại Long đã tê dại hôn mê vì rượu cồn từ lâu nhưng vẫn nghe hiểu lời cảnh cáo của Trương Tiểu Lệ, ông ta liên tục gật đầu, đảm bảo sẽ không dám làm khó Giang Y Y nữa.
Sau đó, thứ ký của ông ta mới dám tiến lên đỡ ông ta dậy, hai người nhanh chân chạy ra ngoài trốn mạng, không thèm để ý đến Trần Sương Nhi và quản lý của cô ta sau lưng.
“Hai người không đi đi mà còn đứng đây làm gì? Chờ tôi kính rượu các người à?” Trương Tiểu Lệ liếc Trần Sương Nhi và người quản lý đã sợ đến sắc mặt tái nhợt.
Quản lý của Trần Sương Nhi lập tức phản ứng rồi kéo Trần Sương Nhi chạy đi, tốc độ nhanh đến nỗi có thể so với một chiếc xe.
Thấy Trương Đại Long và Trần Sương Nhi lần lượt bị Trương Tiểu Lệ dọa sợ chạy mất, Giang Y Y cười hì hì đi ra, cảm kích nói với bọn họ: “Cảm ơn mọi người, không thì tôi có thể đã bị công ty đóng băng hoạt động luôn rồi.”
“Không cần cảm ơn chúng tôi, người mà cô nên cảm ơn nhất chính là bản thân mình.
Nếu không phải cô giữ được tôn nghiêm, dù chúng tôi có muốn giúp thì cũng không thể giúp cô lấy lại tôn nghiêm được.” Lê Mỹ Gia lắc đầu một cái rồi nói.
Đám người Hoàng Tử Hiên tán đồng gật đầu, Lê Mỹ Gia nói không sai.
Nếu một người không cần đến cả tôn nghiêm của mình thì dù những người khác có gấp gáp đến cỡ nào cũng sẽ không thể nhặt lại tôn nghiêm giúp cô.
“Tôn nghiêm là thứ tôi không bao giờ vứt bỏ, từ nhỏ cha đã dạy tôi, người có thể nghèo nhưng không thể vì tiền mà từ bỏ tôn nghiêm.
Tôi tham gia vào giới giải trí không phải vì muốn kiếm tiền một cách dễ dàng mà là vì ước mơ của tôi.
Dù tôi có bị đóng băng hoạt động thì tôi cũng sẽ không đi xin Trương Đại Long.
Vậy thì cho dù ông ta có bỏ qua cho tôi, ước mơ của tôi cũng đã bị chà đạp.
Tôi tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ kẻ nào chà đạp giấc mơ của tôi.” Giang Y Y kiêu ngạo nói.
Bốp bốp bốp…
Không biết là ai đứng ngoài phòng bao đã vỗ tay trước nhưng ngay sau đó, tất cả mọi người đều tán dương cho sự kiêu ngạo của Giang Y Y, bọn họ rất khâm phục dũng khí của cô.
Đổi lại là họ thì có khi đã vứt bỏ tôn nghiêm của mình vì công việc rồi.
Giang Y Y vốn không cảm thấy gì nhưng khi mọi người vừa vỗ tay vì cô, cô lập tức cảm thấy xấu hổ.
Cô bụm mặt như một cô bé, trông cứ như đang có lỗi với ai vậy.
Đám người Hoàng Tử Hiên bị dáng vẻ xấu hổ của Giang Y Y chọc cười, họ cũng không ở lại trong phòng bao nữa mà cùng nhau đứng dậy rời khỏi nhà hàng.
Lúc đứng trước cửa nhà hàng, mỗi người một ngả, Hoàng Tử Hiên phụ trách đưa Giang Y Y và mẹ con Bạch Phi Nhi về, ba người Lê Mỹ Gia, Hạ Mạt và Trương Tiểu Lệ sẽ về nhà trước.
Một bữa ăn chung lên xuống náo nhiệt, mặc dù cũng có một đoạn nhạc đệm không vui là Trương Đại Long nhưng cuối cùng vẫn kết thúc một cách thắng lợi, coi như là