“Không cần đền tội đâu, tôi với cậu có lạ gì ai nữa.” Tôn Nhất Hoa nói xong bèn hỏi: “Tại sao anh ta lại dọa cậu?”
Thế nên Lê Long Phi liền giải thích chuyện trong hội trường cho Tôn Nhất Hoa nghe.
Tôn Nhất Hoa nghe xong liền im lặng rồi mới nói: “Từ lúc nào mà lá gan cậu nhỏ vậy, sao nó dám giết cậu giữa chốn đông người được.”
“Thế thì cũng chưa chắc, anh ta vốn là một tên không làm theo lẽ thường đâu.” Lê Long Phi vẫn rất e dè Hoàng Tử Hiên.
Tôn Nhất Hoa khinh bỉ nhìn anh ta, hẳn là đã quên mất mỗi lần đối mặt với Hoàng Tử Hiên, anh ta cũng chẳng khác gì Lê Long Phi.
“Anh Tôn, bảo vật tiếp theo là gì thế? Anh là bên trợ giúp của Hoa Thương, chắc là anh cũng biết tin tức nội tình đúng không.” Lê Long Phi không muốn nhắc đến Hoàng Tử Hiên nữa nên bèn nói sang chuyện khác.
“Nói thật là tôi cũng không biết.
Mặc dù Hoa Thương có tham gia nhưng cũng chỉ cung cấp sân khấu mà thôi.
Tất cả nhân viên làm việc tối nay đều là người bên phe đấu giá thứ ba.
Bốn món bảo vật ấy cũng đều được chở đến đây trước mười phút diễn ra buổi đấu giá, tôi vẫn chưa có cơ hội xem qua.” Tôn Nhất Hoa lắc đầu nói.
Lê Long Phi thất vọng à một tiếng, vốn còn định hỏi thăm một chút tin tức nội tình từ miệng Tôn Nhất Hoa.
“Đúng rồi, ngày mốt là tiệc sinh nhật của mẹ cậu nhỉ.
Công việc chuẩn bị cho đám tiệc đã xong hết chưa?” Tôn NHất Hoa rít một hơi thuốc lá rồi hỏi.
“Nghe nói là đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi, lần này do một tay chị tôi tổ chức.
Tôi cũng không hỏi tới, dù sao thì chị ấy cũng không dám lơ là đâu.” Lê Long Phi đắc ý cười cười nói.
Tôn Nhất Hoa gật đầu cười nói: “Không thể không bội phục mẹ cậu lợi hại thật, thế mà lại có thể khiến Mỹ Gia cúi đầu tổ chức tiệc sinh nhật cho bà ấy.”
“Hừ, cũng cho chị ta tự lấy đá đập chân mình thôi.
Ai bảo chị ta tự biên tự diễn một vở kịch hãm hại mẹ tôi làm chi.
Cha tôi còn cảm thấy rất hổ thẹn với mẹ tôi, nói là phải bồi thường cho bà ấy.
Mẹ tôi thuận thế nói là muốn tổ chức tiệc sinh nhật, cha tôi liền ném chuyện này cho chị tôi.
Anh không biết đâu, hôm tổ chức tiệc sinh nhật của mẹ tôi chính là ngày mẹ chị ta tự sát đó.
Mẹ tôi cố ý tổ chức ngày đó để chọc tức chị ta.” Lê Long Phi càng đắc ý hơn, nói.
Tôn Nhất Hoa kinh ngạc hỏi: “Thế tại sao Mỹ Gia lại đồng ý? Chẳng phải chỉ cần là chuyện liên quan đến mẹ cô ta, cô ta đều sẽ không chịu thỏa hiệp sao? Không thì nhiều năm như vậy sao lại còn không chịu nhận mẹ cậu.”
Lê Long Phi cắt ngang: “Nếu mẹ tôi đã đề nghị thì đương nhiên sẽ có cách để khiến chị ta cúi đầu thôi.
Bà ấy thổi gió bên tai cha tôi, cha tôi lập tức gây áp lực lên cô ta.
Cha tôi bảo rằng nếu chị ta không chịu tổ chức tiệc sinh nhật cho mẹ tôi thì sẽ ép chị ta sang Mỹ.
Vất vả lắm mới leo lên được chức tổng giám đốc Thịnh Thế, sao chị ta có thể cam tâm bị chuyển đi chỉ vì chuyện này.
Cuối cùng không thể làm gì khác hơn là phải thỏa hiệp.”
Nghe vậy, Tôn Nhất Hoa liền liên tục khen Nghiêm Thái Dung cơ trí, sau đó nói: “Vậy ngày mốt tôi nhất định phải đến gặp bác gái, sẵn tiện đến xem bộ dạng của Mỹ Gia.
Nói thật, đến bây giờ tôi vẫn còn chưa có cơ hội trông thấy đây này.”
“Haha, tôi cũng rất mong đợi.” Lê Long Phi và Tôn Nhất Hoa nhìn nhau bằng ánh mắt tiểu nhân đắc chí.
Sau đó, khi trận đấu giá thứ ba chuẩn bị bắt đầu, hai người cùng trở về hội trường.
Trở về chỗ ngồi, Lê Long Phi vẫn ngồi cách xa nút nhấn một chút, hẳn là vẫn vô cùng sợ hãi trước chuyện xui xẻo lúc nãy.
Chờ đến khi các vị khách quý đều đã trở về, món đồ đấu giá thứ ba đã xuất hiện trong tầm mắt tất cả mọi người.
Ngay khi tấm vải đỏ được vén lên, Hoàng Tử Hiên bật thốt: “Là Cẩu Bảo.”
Ánh mắt Lê Mỹ Gia sáng lên, nghiêm túc nhìn vào món đồ ở trong tủ kiếng.
Món đồ này cũng giống như Long Tiên Hương, đều là một tảng đáng có hình bầu dục.
Có điều, màu sắc của tảng đá này là màu xám đen, bề ngoài lòi lõm, trong lúc được ánh đèn chiếu rọi còn lóe lên sáng bóng.
“Trông còn bình thường hơn Long Tiên Hương nữa, nếu anh không nói, lỡ như có ngày nào đó em nhặt được thì cũng cho rằng đây chỉ là một cục đá mất.” Lê Mỹ Gia cười một tiếng, nói.
Hoàng Tử Hiên vuốt cằm nói: “Cẩu Bảo còn có màu xám trắng, hình dáng lớn nhỏ khác nhau.
Khối Cẩu Bảo này có lẽ nặng đến bốn năm trăm gam, đúng là lớn thật.”
“Cẩu Bảo là cái gì?” Lê Long Phi nghe mà ngu người, yếu ớt giơ tay hỏi.
“Đợi lát nữa người chủ trì giới thiệu rồi nghe đi.” Lê Mỹ Gia lười nói với anh ta.
Lê Long Phi ngượng ngùng à một tiếng, sau đó lại yếu ớt hỏi: “Chị, chị định đấu giá cái này sao?”
Lê Mỹ Gia ừ một tiếng, cho anh ta một câu trả lời chắc chắc: “Tình thế bắt buộc.”
Nghe thấy bốn chữ tình thế bắt buộc, Lê Long Phi đánh bạo xích lại gần Lê Mỹ Gia.
Vậy thì dù có vô tình đụng phải nút ấn cũng không sợ bị Lê Mỹ Gia mắng.
“Thế chị này, chị định mua giá bao nhiêu?” Sau khi lại gần, Lê Long Phi hỏi.
“Xem tình hình, chiếu theo hai món trước thì chắc là sẽ không vượt quá mười lăm triệu.” Lê Mỹ Gia đánh giá tính toán rồi nói.
Hoàng Tử Hiên gật đầu, tỏ ý rằng mình cũng đoán giống với Lê Mỹ Gia.
Trong lúc ba người đang thấp giọng nói chuyện, người chủ trì đã bắt đầu giới thiệu về Cẩu Bảo.
Lê Long Phi thật sự rất tò mò về việc Cẩu Bảo là cái gì nên vội vàng vểnh tai nghe.
Sau khi người chủ trì đã tận tâm tận lực giới thiệu về Cẩu Bảo, Lê Long Phi lập tức lộ ra vẻ mặt chán ghét: “Sỏi trong dạ dày với thận mà cũng có thể gọi là bảo vật nữa! Rốt cuộc thế giới này bị sao vậy?”
“Không hiểu thì đừng nói bậy, thứ càng khó tin thì càng có công dụng trị bệnh cao.” Lê Mỹ Gia nhìn anh ta bằng ánh mắt nhỏ tiếng một chút.
“Haha, trong Tây Du Ký, lúc Tôn Ngộ Không chữa bệnh cho vua của một