Hoàng Duệ gật đầu nói tiếp: “Đúng vậy, chỉ có độc tính của Tử Kim Đằng mới có thể dùng để lấy độc trị độc, tuy nhiên quá trình giải độc cũng là một thời gian rất dài.
Từ khi mẹ ruột Niệm Cô qua đời đến nay là đã hơn mười năm.
Niệm Cô cũng ăn Tử Kim Đằng hơn mười năm, vậy mà đến bây giờ vẫn chưa khỏi độc hẳn.”
“Em hiểu rồi, bảo sao anh lại tìm nhiều Tử Kim Đằng như vậy, hóa ra là để chuẩn bị cho Niệm Cô.” Hoàng Tử Hiên hiểu ra nói.
“Ừ, từ khi mẹ ruột Niệm Cô qua đời, nhiệm vụ tìm Tử Kim Đằng cho bà ấy đã rơi lên người anh.
Chuyện này của Niệm Cô ba làm năm thân, thế nên anh không thể nói với bất kì người nào trong nhà cả.
Anh không thể vi phạm ý của bà ấy nên chỉ có thể tìm Tử Kim Đằng trong bóng tối.” Hoàng Duệ nói.
Hoàng Tử Hiên than thở: “Niệm Cô ngốc quá, nếu bà ấy chịu nói với người nhà, với thủ đoạn thông thiên của cha thì chỉ cần mười phút thôi là đã có thể tìm được rất nhiều Tử Kim Đằng rồi.
Bệnh độc của bà ấy có lẽ cũng đã tốt hơn.”
“Không dễ dàng như vậy đâu, bản thân Tử Kim Đằng là một thứ cực kỳ quý hiếm, hơn nữa chỉ có những Tử Kim Đằng mười năm tuổi trở lên thì mới có công dụng với độc của Niệm Cô mà thôi.
Chuyện này đúng là đã khó lại càng khó hơn, không thì anh đã không xem một đoạn nhỏ Tử Kim Đằng tối nay như bảo vật.” Hoàng Duệ mặt mày ủ dột nói.
“Mười năm tuổi trở lên cơ á!” Hoàng Tử Hiên kinh ngạc.
“Mười năm tuổi trở lên, ít hơn một ngày cũng vô dụng.” Hoàng Tử Hiên nghiêm mặt nói.
Hoàng Tử Hiên lập tức hối hận, lúc đầu anh cũng không biết những thứ này nên còn tưởng rằng Hoàng Duệ chỉ muốn cất giữ nhiều Tử Kim Đằng một chút.
Bởi vậy nên mới không cho Kim Kỵ Dung cắn chết không tha, nếu biết trước là vì Niệm Cô, anh tuyệt đối sẽ không nhượng bộ.
“Anh cả, chuyện này cũng do em cả.” Hoàng Tử Hiên tự trách nói.
“Không sao, không cần tự trách.
Số Tử Kim Đằng trong tay anh còn đủ để Niệm Cô uống thêm một khoảng thời gian.
Anh sẽ tiếp tục tìm kiếm tung tích về Tử Kim Đằng có mười năm tuổi trở lên, nhất định không để Niệm Cô ngưng thuốc.” Hoàng Duệ nói.
Hoàng Tử Hiên khó có thể hết áy náy được nên cũng yếu ớt nói: “Anh cả, em thấy mình không nên giấu người nhà chuyện này, nhất là với cha.
Ông ấy có tư cách để biết về chuyện này hơn bất kì ai khác, bởi vì các anh không nói nên mới khiến ông ấy và Niệm Cô bỏ lỡ nhiều năm như vậy.
Nếu hai người nói với nhau từ trước thì có lẽ Niệm Cô đã có thể sinh cho chúng ta một người em trai em gái từ lâu.”
“Không thể nói được.” Hoàng Duệ nghiêm mặt nói: “Dù có nói thì cũng không thể để hậu bối như chúng ta đi nói.
Cuối cùng, chỉ khi Niệm Cô muốn nói chuyện này cho cha biết thì chúng ta mới có thể nói cho ông ấy.
Chúng ta thân là hậu bối, không có quyền nhúng tay vào chuyện của trưởng bối.
Chuyện duy nhất mà chúng ta có thể làm chính là bảo vệ bí mật này giúp Niệm Cô, sớm ngày giải độc cho bà ấy.”
“Ài, anh cả, nếu cha biết, em cảm thấy hai chúng ta sẽ gặp xui xẻo.” Hoàng Tử Hiên nói.
“Không sợ, có Niệm Cô bảo vệ chúng ta rồi, cha không dám đánh chúng ta đâu.
Đợi đến khi nói cho cha biết chuyện này thì chắc chắn độc trong máu của Niệm Cô cũng đã được giải trừ.
Chúng ta giúp ông ấy có thêm một cô vợ, ông ấy còn phải cảm ơn chúng ta đấy.” Hoàng Duệ lạc quan nói.
Hoàng Tử Hiên không nghĩ lạc quan được như Hoàng Duệ, anh cảm thấy sau khi cha bọn họ có thêm một cô vợ, ông ấy rất có thể sẽ treo ngược bọn họ lên rồi đánh một phen mất.
“Được rồi, em đừng e sợ chuyện này nữa, sau này nhớ giúp anh để ý tin tức về Tử Kim Đằng là được.
Thật ra thì cha có biết hay không cũng giống nhau, ông ấy có thể vận dụng mạng lưới giao thiệp của ông ấy, chúng ta cũng có thể vận dụng.
Ông ấy tìm hay chúng ta tìm thì cũng có gì khác nhau đâu.” Hoàng Duệ lại an ủi.
“Anh nói cũng đúng.
Thế anh định đi đâu tìm Tử Kim Đằng?” Hoàng Tử Hiên tán đồng hỏi.
“Anh định mấy ngày nữa sẽ đi một chuyến đến Tây Nam, chỗ đó là chỗ Tử Kim Đằng sinh trưởng, đi thử vận may chút vậy.” Hoàng Duệ nói.
“Em đi tìm với anh.” Hoàng Tử Hiên lập tức tự đề cử bản thân.
Hoàng Duệ từ chối nói: “Mình anh đi là được, em biết điều thì đợi ở Long Thành đi.
Nghe nói gần đây em gây thù chuốc oán không ít, nhớ phải cẩn thận đó nhé.”
“Tên phản đồ Kim Kỵ Dung lại nói cho anh biết à.” Hoàng Tử Hiên cắn răng nghiến lời nói.
Hoàng Tử Hiên cười haha một tiếng: “Em cũng đừng trách cậu ta, em là Thiếu chủ Kinh Thiên, có ba ngày thì đã bị thương hết hai, cậu ta có thể không lo lắng sao.
Đôi khi em cũng phải nghĩ đến bọn họ đấy nhé, đừng có chuyện gì cũng khăng khăng làm theo ý mình mà không nghĩ đến hậu quả.”
“Nếu không phải do em sinh sau anh với anh hai thì sao em có thể xui xẻo đến mức phải trở thành Thiếu chủ chứ.”
“Hahaha, vậy em đi đổi với thằng hai đi.
Anh nghĩ là cậu ta sẽ vui lòng lắm đấy, hai ngày trước còn mới than phiền với anh, bảo là bận đến mức còn chẳng có thời gian cuốn tra trải giường với phụ nữ kìa.
Làm gì mà được tự do tự tại như Thiếu chủ em, mỗi ngày trừ tán gái ra thì chẳng phải làm chuyện gì cả.” Hoàng Duệ cười đề nghị.
Hoàng Tử Hiên không đồng ý nói: “Chờ đến khi anh ấy có thời gian tán gái thì sẽ biết tán gái cũng là một chuyện rất mệt mỏi đó.”
Hoàng Duệ: “…”
Đối với người em trai ruột vẫn chưa từng biết xấu hổ từ khi còn nhỏ, Hoàng Duệ quyết định cúp máy.
Bởi vì nếu anh ta lại tiếp tục trả lời anh thì có khi anh lại nói ra lời vô sỉ hơn nữa.
Sau khi bị Hoàng Duệ cúp điện thoại, Hoàng