Chuyến bay từ Long Thành đến An Huy lúc bảy giờ năm mươi lăm phút hạ cánh đúng giờ tại sân bay vào mười giờ.
Mười giờ rưỡi, ba người Hoàng Tử Hiên, Lê Mỹ Gia và Kim Kỵ Dung đi ra khỏi sân bay, cả ba đều ăn mặc đơn giản, không hề mang theo hành lý gì.
Kim Kỵ Dung đã thuê một chiếc xe ở trên mạng vào một ngày trước đó nên lúc bọn họ đi ra, xe đã chờ sẵn bên ngoài để chờ điện thoại của họ.
Kim Kỵ Dung bước qua đó trước, Hoàng Tử Hiên giải thích với Lê Mỹ Gia: “Huyện Lê – huyện nhỏ trong tờ báo ấy cách nơi này bốn giờ đi xe, đó là một thị trấn hẻo lánh ở vùng núi phía bắc An Huy.”
Lê Mỹ Gia gật đầu: “Vậy đi ăn trước trước đi, em hơi đói rồi.”
Hoàng Tử Hiên rất vui khi Lê Mỹ Gia vẫn còn tâm trạng ăn cơm, vậy thì ít nhất cũng chứng minh rằng tinh thần của Lê Mỹ Gia tốt hơn tưởng tượng của anh nhiều.
Lúc bọn họ đi tới, Kim Kỵ Dung đã nhận được chìa khóa từ người cho thuê xe, anh ta và Hoàng Tử Hiên thay phiên nhau lái xe, Lê Mỹ Gia thì ngồi phía sau.
Hoàng Tử Hiên để Kim Kỵ Dung tìm một chỗ ăn trưa trước, sau khi ăn xong mới xuất phát đi đến huyện Lê.
Kim Kỵ Dung cũng rất bất ngờ khi Lê Mỹ Gia vẫn còn tâm trạng ăn cơm, tuy nhiên đây cũng là một tín hiệu tốt.
Vì vậy, anh ta lập tức mở điện thoại lên, tìm kiếm một hồi rồi nói: “Dù sao thì do hôm nay tới đây muộn nên có muốn làm gì cũng trễ thôi.
Chúng ta cứ ở lại thành phố một lúc đi, tôi tra được ở phố đi bộ có một đại viện Tôn phủ chuyên bán thức ăn bản địa này, danh tiếng cũng không tệ.”
Nghe vậy, Hoàng Tử Hiên nhìn về phía Lê Mỹ Gia, hỏi ý cô.
Lê Mỹ Gia cũng biết cả ngày hôm nay sẽ lãng phí trên đường đi nên cũng không để ý đến việc có trễ nãi gì nữa hay không, nói: “Thế thì đến chỗ đó đi, em cũng muốn ăn thử đồ ăn bản địa ở đây.”
Sau khi đã được Lê Mỹ Gia chấp thuận, Kim Kỵ Dung mới dẫn dường lái xe vào thành phố.
Một giờ sau, ba người đã đi vào trong khu phố đi bộ vô cùng náo nhiệt.
Bởi vì không biết đường nên ba người phải vừa đi vừa hỏi vị trí cụ thể của đại viện Tôn phủ.
May là quán ăn bản địa này rất nổi tiếng nên chỉ cần hỏi đại một người là cũng có thể biết được, đường đi cũng không lắt léo, bọn họ nhanh chóng tìm được nơi này.
Khi bước vào Tôn phủ thì đang là giờ ăn trưa, phòng ăn riêng đã được đặt trước hết cả, ngay cả phòng khách bên ngoài cũng chỉ còn một bàn vừa được dọn dẹp xong.
Ba người cũng không quan trọng việc phải ngồi phòng riêng nên cứ quyết định ngồi trong phòng khách.
Cách gọi thức ăn ở đây rất đặc sắc, không hề có thực đơn mà chỉ đi vào nhà bếp để xem thức ăn rồi chọn.
Ba người vòng vo một hồi rồi chọn một hai món mà mình thích ăn.
Khi đã trở lại chỗ ngồi, Lê Mỹ Gia bỗng nhiên hỏi: “Hai người có muốn uống gì không?”
Cả hai người đàn ông lập tức lắc đầu.
Vì vậy, Lê Mỹ Gia liền gọi phục vụ tới để hỏi xem có thức uống gì đắc sắc không.
Người phục vụ dùng chất giọng phổ thông mang đầy khẩu âm bản địa giới thiệu cho Lê Mỹ Gia, sau đó còn tốt bụng nhắc nhở: “Ba vị có lẽ người vùng khác nhỉ, thức ăn ở vùng chúng tôi khá nặng vị, nếu không ngại thì ba vị có thể chọn một ít nước trái cây ép để thay đổi khẩu vị.
Nước ép lê ở chỗ chúng tôi rất ngọt, lê được vận chuyển từ huyện Lê cả đấy.
Rất nhiều khách hàng đều chọn nước ép lê khi đến đây.”
“Đâu cơ? Huyện Lê?” Lê Mỹ Gia vô cùng nhạy cảm với địa danh này.
“Đúng vậy, huyện Lê ở An Huy chúng tôi nổi tiếng lắm đấy.
Ở đó chuyên trồng lê, mùi vị cũng rất ngon ngọt.” Người phục vụ tự hào nói.
Bây giờ, tuy Lê Mỹ Gia vẫn chưa chắc huyện Lê có phải quê hương của mẹ cô hay không nhưng trong lòng đã vô tình hình thành cảm tình với nơi này, lúc này lại nghe về đặc sản ở đó khiến cô rất muốn nếm thử, bảo phục vụ làm nước ép lê cho bọn họ.
Hoàng Tử Hiên và Kim Kỵ Dung nhìn nhau, ai cũng nhìn thấy vẻ bất ngờ trong mắt đối phương.
Không ngờ là chỉ tới đây ăn một bữa cơm mà cũng có thể có liên quan đến huyện Lê.
Cũng không biết có phải do đã ngây ngốc quá lâu hay không mà Lê Mỹ Gia thật ự muốn tới nơi này một chuyến nhằm tìm hiểu chuyện năm đó.
Không lâu sau đó, thức ăn được dọn lên từ từ, phục vụ cũng đã mang nước ép lê lên.
Lê Mỹ Gia vội vàng rót một ly rồi nhâm nhi thưởng thức, vị ngọt tràn vào đầu lưỡi khiến trên mặt cô đầy vẻ bất ngờ.
“Sao ạ? Tôi không lừa các vị đúng không, ngọt lắm đúng không?” Người phục vụ lại càng tự hào hơn.
Lê Mỹ Gia gật đầu, nở nụ cười: “Ngọt lắm, xin hỏi cô là người ở huyện Lê sao?”
Nghe vậy, trong lòng Hoàng Tử Hiên và Kim Kỵ Dung lộp bộp, cả hai đều căng thẳng nhìn về phía người phục vụ.
“Không phải, tôi là người bản địa.” Người phục vụ lắc đầu trả lời.
Câu trả lời này khiến bọn họ thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng ngay sau đó lại nghe người phục vụ nói: “Em dâu của tôi là người ở huyện Lê, mỗi năm khi đến mùa lê, cả nhà chúng tôi đều có thể ăn lê mới trồng.
Chờ đến mùa hoa lê nở, cả nhà chúng tôi còn đến giúp con bé nữa.
Ai da, hoa lê nở đẹp lắm, từng mảng lớn đập vào mắt, trông cứ như một biển hoa vậy.
Các vị tới không đúng lúc rồi, nếu đến vào tháng tư tháng năm thì còn có thể ngắm được hoa lê đó.”
“Cô có người thân là người ở huyện