Hạ Mạt lao về phía Hoàng Tử Hiên như một tia chớp, cả Lê Mỹ Gia và Trương Tiểu Lệ đều vô cùng kinh hãi nhưng may là Trương Tiểu Lệ phản ứng nhanh, cô ấy lập tức đứng lên để cản lại cơ thể đang bay tới của Hạ Mạt.
Thế nhưng đúng lúc ấy, Hoàng Tử Hiên bỗng nhiên mở mắt, đứng dậy rồi bước về phía trước một bước, với cánh tay dài, anh giơ thẳng hai tay rồi dồn lực đẩy vào hông Hạ Mạt một cái.
Chỉ trong thoáng chốc, cơ thể Hạ Mạt đã được lấp đầy bởi một cỗ nội lực khổng lồ, cỗ nội lực ấy không hề bị cô khống chế mà còn khống chế ngược lại cơ thể cô khiến nó bỗng nhiên dừng lại giữa không trung.
Sau đó nhờ có cú huých của Hoàng Tử Hiên ở sau eo, cơ thể cô lại nhào về phía trước theo đường cũ.
Cũng trong giây phút ấy, chưởng phong của tên mặc đồ đen đã hung hăng lao tới, nội lực trong cơ thể Hạ Mạt như thể có ý thức khiến cô lập tức giơ tay lên, trực tiếp đối chưởng với tên mặc đồ đen.
Ba!
Hai đạo chưởng phong va chạm vào nhau giữa không trung, từ tay hai người, hai cỗ nội lực được sinh ra, một cỗ bắn ngược về phía Hạ Mạt, một cỗ bắn ngược về phía tên mặc đồ đen, hai người không hẹn mà cùng bị nội lực đánh bay ra ngoài.
Trước lúc đó, Hoàng Tử Hiên đã có dự liệu sẵn, khi Hạ Mạt ngã bay trở về, anh lập tức ôm lấy cô vào trong ngực theo góc độ đã được tính toán sẵn, tuy nhiên bởi vì thể lực chống đỡ không nổi mà cùng ngã quỵ xuống đất, Hạ Mạt cũng không thể tránh khỏi việc bị ngã theo, trực tiếp rơi ầm xuống đất.
Dù vậy, nhờ có cái ôm của Hoàng Tử Hiên, lần này bị té của Hạ Mạt cũng không tính là nặng.
Chẳng qua do bị đòn tấn công của tên mặc đồ đen đánh trúng mà dẫn đến nội thương, khiến cô phải phun một ngụm máu ra ngoài.
Lê Mỹ Gia và Trương Tiểu Lệ sợ hãi chạy về phía họ, một người đỡ Hạ Mạt, một người đỡ Hoàng Tử Hiên, cả hai đều tốn rất nhiều sức mới có thể đỡ bọn họ dậy.
Hoàng Tử Hiên và Hạ Mạt cũng đã mất đi sức chiến đấu, nếu không dựa vào Lê Mỹ Gia và Trương Tiểu Lệ thì e là cả hai cũng đã không thể đứng vững.
Nhìn lại tên mặc đồ đen, mặc dù đã bị nội lực của Hoàng Tử Hiên thông qua cơ thể Hạ Mạt đánh bay nhưng sau khi rơi xuống đất, hắn lại không hề có vẻ yếu ớt như hai người mà vẫn có thể tự mình đứng lên nhưu cũ.
Cứ như một chưởng nội lực của Hoàng Tử Hiên chỉ như cù lét với hắn vậy.
“Đây chính là chiêu thức cuối cùng để bảo toàn tính mạng của mày sao, nếu đúng là như vậy thì tao rất tiếc phải nói với mày rằng mày chết chắc rồi.” Tên mặc đồ đen phủi bụi bặm dính trên áo choàng rồi lai âm trầm đi về phía bọn họ.
Khi tên mặc đồ đen càng ngày càng đến gần, bốn người trong sân thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng tim đạp.
Chân của tên mặc đồ đen như không hề đạp lên mặt đất mà đạp lên tim bọn họ, mỗi một bước đi của hắn khiến nhịp tim của họ lại tăng lên một chút.
Lốc cốc lốc cốc lốc cốc…
Vào lúc trong sân yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập, một âm thanh rất không phù hợp bỗng nhiên vang lên.
Âm thanh kỳ lạ ấy lập tức hấp dẫn tầm mắt của bốn người, ngay cả tên mặc đồ đen cũng phải nghiêng đầu nhìn về phía sau lưng.
Lúc này, Hoàng Tiểu Tô đang vừa kéo cái va li khổng lồ của cô vừa thở hổn hển đi vào trong sân.
Vốn đang vùi đầu phí sức kéo va li nhưng khi cảm nhận được rất nhiều tầm mắt, cô dừng lại, ngẩng đầu lên.
Qua khe hở trên kính mát, tầm mắt cô lướt qua năm người, cuối cùng dừng lại trên tên mặc đồ đen rồi mất hứng nói: “Nhìn cái gì, chưa thấy người đẹp bao giờ sao, còn nhìn nữa là bà móc mắt mày ra đó.”
Nghe thấy cô nói chuyện bá đạo như vậy, tên mặc đồ đen cũng không hài lòng chút nào: “Con nhỏ kia, dù cho mày có là ai thì tốt nhất là nên rời đi trước khi tao đổi ý, không thì…”
“Không thì sao?” Hoàng Tiểu Tô khoanh tay, hứng thú hỏi.
“Mày sẽ chết!” Tên mặc đồ đen nói ra ba chữ đáng sợ.
Hoàng Tiểu Tô lập tức cười khúc khích, không để ý nói: “Con người đều sẽ chết, mày không thể dọa tao cái gì mới mẻ hơn sao? Để tao dạy mày nhé, muốn hù dọa một cô gái thì cứ đừng hở chút thì giết này chết nọ, không có ích gì đâu.
Chi bằng mày nói là sẽ hủy đi gương mặt của ta, tao xinh đẹp thế này, nếu không còn gương mặt này nữa thì chắc chắn là sống không bằng chết.”
Tên mặc đồ đen: “…”
Ba cô gái Lê Mỹ Gia đồng thời nhìn nhau, sau đó lại thấy được một cảm giác quen thuộc trong mắt lẫn nhau.
Các cô chưa từng gặp người phụ nữ này, cũng không biết tại sao cô ấy lại bỗng nhiên xuất hiện ở đây.
Thế nhưng khi nghe cô ấy nói chuyện, các cô luôn cảm thấy có chút giống với Hoàng Tử Hiên.
Vì vậy, ba cô gái ăn ý nhìn Hoàng Tử Hiên bằng ánh mắt tò mò, chỉ thấy toàn thân Hoàng Tử Hiên đã trở nên thả lỏng, cứ như sự xuất hiện của người phụ nữ ấy cũng chứng tỏ rằng bọn họ đã an toàn.
“Bị điên à!” Sau khi không biết nói gì, tên mặc đồ đen quyết định sẽ không lãng phí thời gian với sự xuất hiện vô cớ của người phụ nữ này nữa.
Việc quan trọng nhất vẫn là phải giải quyết Hoàng Tử Hiên, tránh cho biến cố gì đó lại xảy ra.
Vì vậy, sau khi chửi Hoàng Tiểu Tô một câu bị điên, hắn lại xoay người sải bước đi về phía Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tiểu Tô cũng không tức giận, cô dùng mũi chân hất bay thanh kiếm đã rơi xuống đất của Hạ Mạt lên rồi hét về phía tên mặc đồ đen: “Này!”
Tên mặc đồ đen xoay đầu