Sau bữa cơm tối, thời gian còn sớm, Hoàng Tiểu Tô không có ý định trở về biệt thự.
Cô nhất định bắt bốn người Lê Mỹ Gia dẫn mình đi chơi đêm ở Long Thành, cảm nhận rõ phong cảnh hữu tình của Long Thành.
Bốn người biết rõ nếu không thể để Hoàng Tiểu Tô chơi đủ, cô nhất định sẽ không chịu trở về, vì vậy chỉ có thể im lặng đi theo cô.
Năm người đẹp tuyệt sắc đi ở trên đường, bất kể đi đến nơi nào cũng thu hút hàng lớn ánh mắt đổ vào.
Các người giống như đã hình thành thói quen, không để ý lắm mà chuyên tâm hoàn thành việc đi dạo của mình.
Thỉnh thoảng còn thấp giọng bàn bạc cái gì đó, sau đó lộ ra một nụ cười rực rỡ, trông càng thu hút hơn.
Bất giác, năm người đã lang thang qua mấy con phố.
Đến chín mười giờ đêm, cuối cùng Hoàng Tiểu Tô cũng chịu đủ mà đi về nhà.
Năm người lúc này mới quay về chỗ đậu xe, chuẩn bị chở về biệt thự.
Vốn dĩ Giang Y Y không định trở về cũng mọi người, nhưng nghe nói Hoàng Tử Hiên bị thương, định là sẽ đến thăm Hoàng Tiểu Tô trước rồi sau đó sẽ trở về sau.
Vì vậy năm người cùng nhau trở về biệt thự của Hoàng Tử Hiên.
Xe lái vào biệt thự, năm người lần lượt xuống xe, vừa cười vừa nói tiến vào biệt thự.
Vừa mới vào tới nơi, năm người đã bị mọi người trong biệt thự hấp dẫn.
Nhất là người phụ nữ xinh đẹp ngồi trên ghế salon kia, thật giống như từ bức họa vẽ ra vậy, xinh đẹp không thực tệ chút nào.
Bốn người Lê Mỹ Gia không nhịn được cũng trợn to mắt nhìn người phụ nữ xinh đẹp kia.
Quần áo bà mặc không hề hoa lê, bên trong là váy dài màu trắng làm bằng tơ bông trắng ngà, bên ngoài là áo khoác sam làm từ sợi đay.
Cả người là một bộ quần áo bình thường không thể bình thường hơn được nữa, nhưng bà mặc lên người lại toát lên một màu sắc không thể diễn tả bằng lời được.
Hơn nữa trên người bà còn toát ra một khí chất đặc biệt, hấp dẫn nhất là mái tóc màu bách kim chảy dài như thác.
Bốn người Lê Mỹ Gia từ trước đến giờ chưa từng thấy qua ai nhuộm tóc đen thành bạch kim mà có thể đẹp như vậy, hơn nữa nhìn màu tóc của bà ấy không giống như nhuộm, mà giống như trắng một cách tự nhiên vậy.
Một nửa mái tóc bạch kim phía sau được búi lên bằng một cây ngọc phỉ thủy, càng tỏ ra khí chất diễm lệ.
Hơn nữa cây trâm phỉ thúy đó cũng là trang sức duy nhất trên người bà.
Thật là đẹp!
Bốn người Lê Mỹ Gia trong lòng không hẹn mà cùng thán phục.
Mặc dù mọi người cũng là phụ nữ, hơn nữa cũng là những người phụ nữ xinh đẹp trong mặt người khác.
Nhưng giờ phút này nhìn thấy người phụ nữ đó cũng không kìm lòng được mà mặc cảm.
“Mẹ, mẹ đến nhanh ghê.
Con còn tưởng ngày mai mới gặp được mẹ.”
Đúng lúc bốn người đang tự ti mặc cảm, Hoàng Tiểu Tô tung ta tung tăng chạy về phía người phụ nữ, thân mật kéo cánh tay bà nũng nịu.
Hả….
Bốn người kinh ngạc hít một hơi thật sâu, hóa ra người phụ nữ này lại mẹ của Hoàng Tử Hiên.
Trời ơi, mấy người không phải hoa mắt đấy chứ, rõ ràng nhìn người phụ nữ này không lớn hơn Hoàng Tiểu Tô là bao nhiêu.
Nếu như Hoàng Tiểu Tô không gọi một tiếng mẹ, nói đây là chị của chị ấy có khi các cô vẫn tin.
Bảo dưỡng quá tốt.
Bốn người phụ nữ lại mặc cảm thêm một lần nữa, so sánh với người phụ nữ trước mặt, mọi người đều cảm thấy như mình bị già trước tuổi vậy.
Hóa ra, Hoàng Tiểu Tô là di truyền nhan sắc từ mẹ.
Mà Hoàng Tử Hiên khẳng định là di truyền từ ba đi.
Hoàng Họa Mặc không có phản ứng khi nhìn con gái mình nũng nịu như vậy, bà đưa mắt nhìn bốn người phụ nữ đang đứng ở cửa.
Ánh mắt mang theo từng tia dò xét, rất có cảm giác đây là lần con dâu của bà vậy.
Hoàng Tiểu Tô cười khúc khích, chỉ bốn người giới thiệu: “Mẹ, con giới thiệu cho mẹ một chút, từ trái sang phải theo thứ tự là Giang Y Y, Trương Tiểu Lệ, Hạ Mạt với Lê Mỹ Gia.
Tiểu Lệ, Hạ Mạt và Mỹ Gia đều là khách trọ ở nơi này.
Mẹ nói xem con trai mẹ thông minh thế nào, mẹ đóng băng tài khoản của nó, nó lại đem nhà mình đi cho thuê.
Hơn nữa mẹ nhìn mà xem, tất cả đều là cô nương xinh đẹp đó.”
Những lời này của Hoàng Tiểu Tô cuối cùng cũng giải thích cho mọi người hiểu, tới tận bây giờ mọi người vẫn không biết tại sao một người có cả biệt thự như Hoàng Tử Hiên lại nghèo đến mức phải cho thuê nhà, hóa ra là nguồn kinh tế ở nhà bị cắt đứt.
Hoàng Họa Mặc nghe nhàng gật đầu một cái, đại khái là đồng ý với lời con gái nói, cả bốn người đều rất xinh đẹp.
“Mấy người mau đi vào đi, đừng đứng mãi bên ngoài làm gì.” Hoàng Tiểu Tô nói với mấy người đang đứng ngơ ngác ở cửa.
Bốn người lúc này mới khôi phục lại được tinh thần, cùng đi vào, ngồi trên salon đối diện với Hoàng Họa Mặc và Hoàng Tiểu Tô.
Không hiểu tại sao, lúc đối mặt với Hoàng Họa Mặc, mọi người đều có chút hồi hộp.
May mà loại tình cảnh này bình thường Lê Mỹ Gia cũng thường xuyên gặp phải, bất kể ở trường hợp nào cũng có thể ra dáng doanh nhân, nhưng cũng khó tránh khỏi tay chân có chút luống cuống.
“Bác… À, dì.
Dì ăn cơm chưa?” Cuối cùng vẫn là Trương Tiểu Lệ yếu ớt gom hết dũng khí ra hỏi.
Cô vốn dĩ muốn gọi là bác gái, nhưng đối phương nhìn trẻ tuổi như vậy, vội vàng đổi thành gọi là dì, thậm chí còn cảm thấy mình gọi là dì cũng khiến đối phương bị già đi.
Hoàng Họa Mặc nhẹ nhàng gật đầu một cái, nhàn nhạt nói: “Ăn rồi.”
Trương Tiểu Lệ vâng một tiếng, không nói gì nữa.
“Dì, dì muốn ăn chút canh ngân nhĩ hạt sen không? Chúng con mua nguyên liệu nấu ăn, nấu nhanh lắm.” Giang Y Y lại nói tiếp một cách yếu ớt.
“Được được được, mẹ tôi thích nhất là ăn canh ngân nhĩ hạt sen, đúng không mẹ?” Hoàng Tiểu Tô không đợi đến khi Hoàng Họa Mặc nói chuyện, vội vàng giành câu trả lời của bà.
Hoàng Họa Mặc gật đầu một cái, vẫn là giọng nói nhẹ nhàng thản nhiên đó: “Vậy làm phiền con rồi.”
“Không phiền, không phiền chút nào hết.” Giang Y Y âm thầm thở phào, cuối cùng cũng có