“Kế hoạch lần này thất bại, tiếp theo anh có dự định gì?” Hoàng Tử Hiên hỏi Kinh Hoan đang trầm tư.
Kinh Hoan suy nghĩ một chút rồi nói: “Mặc dù không được tính là hoàn toàn thành công, xem như cũng coi là có ít hiệu quả.
Lần này Hạ Mạt ra trận không thành, đương nhiên Chu Minh Hiên sẽ có chút thất vọng về cô ta.
Tôi tin nhất định trong thời gian ngắn, bọn họ nhất định không dám nhúng tay đến đây nữa.”
Hoàng Tử Hiên ừ một tiếng, nói: “Lần sau còn gặp phải chuyện tương tự như thế này, nhớ nói tôi giúp một tay.”
“Được được được, lần sau nhất định tôi sẽ gọi Hoàng huynh đệ.” Kinh Hoan vô cùng vui mừng gật đầu, có Hoàng Tử Hiên hỗ trợ, ông ta tin nhất định lần sau có thể thành công.
Hoàng Tử Hiên cười một tiếng, để Kinh Hoan đưa A Ngũ đi trước.
Kinh Hoan nói cảm ơn lần nữa, sau đó mới đưa A Ngũ với thuộc hạ rời đi.
“Cửu Long Thập Bát hội đã mấy lần đổi chủ, thay đổi mấy đời hội trưởng, không ngờ đường dây ma túy này từ trước đến giờ lại không đổi tuyến.” Hình Thiên nói có chút bùi ngùi.
“Xem ra ba tôi nói đúng, Cửu Long Thập Bát hội đúng là chó không đổi được thói quen ăn cứt.
Mấy thứ độc hại này của bọn họ như là cỏ dại vậy, cho dù bị đốt bị diệt bao nhiêu lần, chỉ cần mùa xuân đến bọn họ nhất định sẽ lại hồi phục.” Thiệu Dương ở bên cạnh cũng cảm khái không ngừng.
Lữ Dương thở dài, nói: “Nhớ năm đó đời cha của chúng ta vẫn còn trẻ, vì giăng lưới bắt trọn Cửu Long Thập Bát hội, hao phí biết bao nhiêu tâm huyết, hi sinh biết bao nhiêu tính mạng.
Cuối cùng vẫn không thể diệt trừ tận gốc.”
“Tôi cũng từng nghe ba nói về chuyện của bọn họ lúc trẻ, mặc dù không thể một lưới tóm gọn Cửu Long Thập Bát hội, nhưng cũng làm cho bọn họ hao tổn nguyên khí mấy chục năm, từ đó đến nay vẫn không dám lớn lối nữa.” Kim Kỵ Dung nói.
“Nói ra thì, tôi cảm thấy dù sao Cửu Long Thập Bát hội này cũng khá là xui xẻo.
Vất vả lắm mới hồi phục được nguyên khí, muốn kéo nhau trở lại.
Kết quả lại gặp phải gia chủ, chẳng những bị gia chủ đánh cho chạy mất dạng, còn giết cả một mạng hội trưởng của bọn chúng.” Hình Thiên cười nói.
“Nào chỉ là một mạng của hội trưởng, tôi nghe nói năm đó Chu Minh Hiên cũng suýt nữa bỏ mạng đó.” Thiệu Dương cũng cười.
Lữ Dương nói tiếp: “Đúng vậy, không biết năm đó Chu Minh Hiên đã làm gì mà lại có thể tránh được một kiếp đó nữa.
Đến bây giờ ba của tôi vẫn còn không hiểu đây này.
Thiếu chủ, cậu có từng nghe gia chủ kể về chuyện này chưa?”
“Chưa, ba tôi không nhắc đến những chuyện này từ lâu lắm rồi.
Tôi cũng phải nghe các bác các chú kể mới biết về những ân oán giữa Kinh Thiên và Cửu Long Thập Bát hội.” Hoàng Tử Hiên lắc đầu rồi nói.
Nghe vậy, Kim Kỵ Dung cười hì hì nói: “Tôi còn được nghe kể một bí mật khi ba tôi uống say nữa đây này.”
“Cái gì?” Những người khác tò mò hỏi.
“Hì hì.” Kim Kỵ Dung liếc nhìn Hoàng Tử Hiên rồi nói: “Ba tôi nói hội trưởng đầu tiên đảm nhận Cửu Long Thập Bát hội họ Chu, tên là Chu Thiên Thịnh, cha vợ của hội trưởng Chu Minh Hiên hiện tại.
Sau khi Chu Thiên Thịnh bị bác Hình tống vào tù, Cửu Long Thập Bát hội được giao cho một người có tên là Thạch Phá Nhai để quản lý.
Vì để báo đáp ân truyền ngôi của Chu Thiên Thịnh, ông ta đã nhận Chu Minh Hiên làm con nuôi.
Tuy vậy, bản thân Thạch Phá Nhai cũng có một người con trai và một người con gái nhưng ông ta không bao giờ cho họ đến gần chuyện bang hội mà bảo vệ họ ở nước ngoài, rất ít người biết được chuyện này.
Đúng rồi, các cậu có biết bà Thạch là ai không?”
“Không biết.” Mấy người kia đồng thanh lắc đầu.
Kim Kỵ Dung lại nhìn Hoàng Tử Hiên rồi cười đen tối nói: “Nói ra thì chắc các cậu đều sẽ vô cùng bất ngờ, bà Thạch chính là mẹ ruột của cô ruột của thiếu chủ.”
Mẹ ruột của cô ruột?
Bọn họ bị lời này làm cho nhức não, nhanh chóng dò lại quan hệ giữa mấy người đó.
Thiếu chủ là Hoàng Tử Hiên, cô ruột của Hoàng Tử Hiên Chim sẻ nhỏ, à, hóa ra là mẹ ruột của Chim sẻ nhỏ.
“Không đúng lắm, chẳng phải cô Chim sẻ và gia chủ phải có cùng mẹ sao?” Sau khi nhận ra, mấy người lại càng mờ mịt hơn.
“Trời ạ, các cậu ngốc thật đấy.
Cô Chim sẻ và gia chủ là cùng cha khác mẹ.
Sao các cậu lại có thể không biết được chuyện này vậy?” Kim Kỵ Dung khinh bỉ bọn họ rồi lại nhìn về phía Hoàng Tử Hiên: “Thiếu chủ cũng không biết à?”
Hoàng Tử Hiên ặc một tiếng: “Tôi biết chuyện này, chẳng qua lại không biết mẹ ruột của cô chính là phu nhân của hội trưởng Cửu Long Thập Bát hội.”
“Sao tôi càng nghe càng mù mờ thế này, nếu đúng như những gì cậu nói thì giữa chúng ta và Cửu Long Thập Bát hội cũng có thân thích à.” Lữ Dương cạn lời nói.
“Có thể coi là có thân thích nhưng cũng chỉ liên quan đến nhau khi nhà họ Thạch vẫn còn nắm quyền mà thôi.
Năm đó, sau khi Thạch Phá Nhai bị gia chủ giết chết, theo lý thì cô Chim sẻ và em trai cùng mẹ khác cha sẽ lên tiếp nhân ngôi vị hội trưởng.
Thế nhưng ông ấy lại không có hứng thú với Cửu Long Thập Bát hội nên đã quyết định tách khỏi nơi đó, đồng thời cũng trả lại nó cho nhà họ Chu, vậy nên hội trưởng bây giờ mới có thể là Chu Minh Hiên.” Kim Kỵ Dung nói.
Đám người Thiệu Dương thở phào nhẹ nhõm: “May là lúc ấy họ Thạch kia không nhận ngôi hội trưởng, không thì nếu có thêm mối liên hệ thân thích mập mờ này, chúng ta cũng không biết nên đối mặt với Cửu Long Thập Bát hội thế nào.”
Kim Kỵ Dung gật đầu nói: “Đúng vậy, nhưng mà ba tôi cũng nói rằng vào năm đó, vì để cảm ơn Thạch Phá Nhai đã chăm sóc mẹ con cô Chim sẻ thay cho cô ấy, gia chủ chỉ đuổi Cửu Long Thập Bát hội ra khỏi Uy Hải chứ không đuổi đến hang ổ của bọn chúng ở Long Thành.
Những năm qua, Cửu Long Thập Bát hội cũng rất biết thân biết phận mà trốn trong ổ, không dám chạm mặt chính diện với Kinh Thiên, ba của