Ba giờ chiều, Hoàng Tử Hiên dẫn theo Trương Tiểu Lệ bắt xe đến câu lạc bộ Hoàn Khố theo địa chỉ ghi trên tấm thiệp mời.
Trên thực tế, địa chỉ này không phải là địa chỉ tư nhân của câu lạc bộ Hoàn Khố mà lại là địa chỉ của một câu lạc bộ giải trí có kích thước vô cùng lớn.
Đối với câu lạc bộ Hoàn Khố kia, Hoàng Tử Hiên đoán rằng đám con nhà giàu Trương Tuấn Nhân kia chỉ lén lút làm một tổ chức nhỏ.
Trước kia Trương Tiểu Lệ chưa từng có cơ hội tiếp xúc với những câu lạc bộ cao cấp như vậy, lần này là do đi theo Hoàng Tử Hiên vì tấm thiệp mời kia nên vẻ mặt lúc đi đường cũng rất hưng phấn.
Nhất là sau khi vào câu lạc bộ, cô hết nhìn trái rồi lại nhìn phải giống như Lưu mỗ mỗ vào đại quan viên.
Nhìn lại Hoàng Tử Hiên thì thấy anh bình tĩnh hơn rất nhiều, hai tay cắm trong túi quần như thể anh thường xuyên ra vào những nơi thế này, ngay cả mí mắt cũng lười nhấc lên.
Thấy dáng vẻ đầy hưng phấn của Trương Tiểu Lệ, anh lập tức nhắc nhở: “Lúc này cô nên choàng tay tôi mới đúng.”
“Tại sao?” Ánh mắt của Trương Tiểu Lệ vẫn còn nhìn về những nơi khác, cô không quay đầu lại hỏi.
Hoàng Tử Hiên chậc một tiếng rồi kéo cánh tay của Trương Tiểu Lệ khoác vào cánh tay mình: “Chẳng phải chúng ta đã nói với nhau rồi sao, cô giả làm bạn gái của tôi, vậy thì tôi mới trông giống một tên công tử được.
Người đẹp là tiêu chuẩn của một tên công tử đó.”
“Anh đây là đang lừa mình dối người, dối trá.” Mặc dù ngoài miệng khinh bỉ Hoàng Tử Hiên là thế nhưng Trương Tiểu Lệ vẫn không rút tay ra.
Việc này cũng khiến trái tim tràn đầy hư vinh của anh thỏa mãn.
Hoàng Tử Hiên toét miệng cười, lớn tiếng nói: “Em gái, hôm nay em đi theo anh đây thế là đúng rồi đấy.
Nhìn xem anh đây có quyền uy thế lớn thế nào này, anh dám chắc chắn rằng, sau khi gặp người ưu tú như anh xong, em sẽ phát hiện ra trên đời này trừ anh ra, những gã đàn ông khác chỉ là mây bay.”
“Đúng, bọn họ đều là mây bay, cao cao tại thượng bay trên trời.
Chỉ có tên khốn nhà anh mới phải chạy trên đất.” Trương Tiểu Lệ gật đầu, rất tán đồng nói.
Khóe miệng Hoàng Tử Hiên giật giật: “Có thể nào nói chuyện phiếm một cách vui vẻ được không? Chẳng phải lúc tới đây chúng ta đã giao kèo với nhau rồi, dù tôi có nổ thế nào thì cô cũng sẽ cố gắng phối hợp theo mà.”
“Vâng vâng vâng.” Cuối cùng Trương Tiểu Lệ cũng có chút tỉnh ngộ, liên tục gật đầu nói: “Được rồi cậu Hoàng, tôi nhất định sẽ vận dụng những kỹ thuật siêu nhất của một ảnh hậu Oscar để giả vờ diễn với anh.”
Lúc này Hoàng Tử Hiên mới hài lòng, nghênh ngang đi vào trong.
Trương Tiểu Lệ vốn còn định sẽ đi xung quanh câu lạc bộ có diện tích không nhỏ này một chút, chỉ tiếc hai người vừa mới bước vào không bao lâu, một người đã tiến lên đón họ, anh ta vừa mở miệng đã gọi tên Hoàng Tử Hiên: “Anh Hoàng, cậu Trương bảo tôi đợi anh đã lâu.”
Hoàng Tử Hiên nhàn nhạt gật đầu: “Dẫn đường đi.”
Người đến đón làm một động tác tay mời, sau đó lễ phép đi phía trước dẫn đường.
Trương Tiểu Lệ kéo Hoàng Tử Hiên, mặt đầy mất hứng đi theo anh.
Google ????gaу ????????a????g { ????????????m???????????? уệ????﹒VN }
Quẹo trái vòng phải một hồi, rốt cuộc họ cũng đã đến được một căn phòng có hình thuyền buồm dưới sự hướng dẫn của người đón tiếp.
Vừa bước vào bên trong, Trương Tiểu Lệ đã bắt đầu quan sát, nội thất trong phòng rất cao nhã, xung quanh còn phát nhạc êm dịu khiến nơi này lại càng ưu nhã hơn.
Mặc dù vẫn chưa biết bên trong đang làm cái gì nhưng ấn tượng đầu tiên chắc chắn rằng đây là nơi chỉ có người có tiền mới có thể vào.
Dưới sự hướng dẫn của người đón tiếp, bọn họ lên lầu hai, quang cảnh ở lầu hai lại càng rộng rãi hơn không ít.
Hơn nữa vừa lên đến, bọn họ đã trông thấy vài bàn chơi bida được đặt ngay ngắn trong đại sảnh rộng lớn, xung quanh còn có vài quầy bar phục vụ rượu và một ít trò chơi giải trí khác như ném phi tiêu.
Đây là một phòng chơi bida rất cao cấp!
Trong đầu Trương Tiểu Lệ lập tức nghĩ rằng người có tiền thật biết hưởng thụ, ngay cả phòng chơi bida mà cũng có thể trang trí sao cho đắt tiền như vậy.
Căn phòng này vốn không cùng một cấp bậc với những phòng chơi bida mười tệ là có thể đánh được ba giờ giá rẻ ở ngoài đường kia.
“Cậu Trương, khách của cậu đã đến.” Người đón khách dẫn Hoàng Tử Hiên đi về phía Trương Tuấn Nhân đang đánh bida.
Trương Tuấn Nhân cũng không để ý đến lời của người đón khách, càng không có ý định ngẩng đầu nhìn Hoàng Tử Hiên.
Anh ta cúi người, dùng một tư thế vô cùng tiêu chuẩn nhắm vào quả bóng số 8.
Anh ta rất tự tin với tài chơi bida của mình, sau khi đẩy gậy, anh ta nắm chắc phần thắng ván này.
Ba!
Sau cú huých ấy, quả bóng cái chạm vào quả bóng số 8 màu đen theo con đường đã định.
Chẳng cần nhìn xem kết quả, Trương Tuấn Nhân tự tin xoay người nói với một người cầm gậy bida khác: “Cậu Trần, xin lỗi, tôi lại thắng tiền của cậu nữa rồi.”
Cậu Trần sao cũng được nhún vai, lúc vừa định nói không có gì, anh ta chợt trông thấy một cảnh tượng quỷ dị.
Con ngươi anh ta lập tức co rút lại một cách hoảng sợ, nhìn vào quả bóng cái đang trượt qua cạnh quả bóng số 8 màu đen mà Trương Tuấn Nhân đã đánh với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi.
Mọi người vốn không chú ý đến pha đánh ấy của Trương Tuấn Nhân cho lắm, dù sao thì với kỹ năng của Trương Tuấn Nhân, cộng thêm việc góc của trái bóng không quá khó khăn nên chắc chắn sẽ không thể tồn tại chuyện anh ta đánh hụt.
Những người ở đây đều đã chuẩn bị bắt đầu chế nhạo cậu Trần thua tiền, thế nhưng ai cũng đang kinh ngạc mà ngây ra vào giờ phút này.
Chỉ có Trương Tiểu Lệ biết tại sao quả bóng cái của Trương Tuấn Nhân lại lăn lệch, cô rõ ràng cảm nhận được khi quả bóng cái bị đẩy đi, Hoàng Tử Hiên đã vận dụng nội lực, dùng một cỗ nội lực vô hình để thay đổi đường lăn của quả bóng cái.
“Sao có thể không đánh trúng!” Trương Tuấn Nhân là người phản ứng đầu tiên, anh ta không thể tin nổi cả kinh nói.
Cậu Trần cũng kịp phản ứng theo, cười