Tuy Hoàng Tử Hiên đã nói anh đánh được nhưng Trương Tuấn Nhân và đám công tử lại không để tâm mấy, không thì bọn họ đã chẳng thêm tiền cược, khăng khăng chắc chắn rằng Hoàng Tử Hiên sẽ thua.
Bọn họ bắt đầu mong chờ được nhìn thấy dáng vẻ thua tiền của Hoàng Tử Hiên, là một kẻ mà toàn bộ tài sản chỉ có ba ngàn năm trăm hai mươi ba tệ lẻ ba xu thì sao có thể chung được một trăm mười ngàn, đến lúc đó, Hoàng Tử Hiên chỉ có thể cam chịu bị bọn họ làm nhục.
Dưới cái nhìn soi mói của hơn mười cặp mắt, Hoàng Tử Hiên lại cầm lấy gậy bida rồi cúi người nhắm vào bi cái màu trắng.
Lúc này, mọi người đều nhận ra tư thế cầm gậy bida lần này của Hoàng Tử Hiên có hơi đặc biệt, trước mặt cúi rất thấp, phía sau lại ngẩng hơi cao, đây là một tư thế cầm gây không thường gặp.
Bọn họ không biết Hoàng Tử Hiên đang giở trò gì, đồng thời cũng chẳng quan tâm anh cầm gậy thế nào, bọn họ chỉ để ý xem bi cái có đánh trúng vào lỗ được chọn hay không.
Bởi vì bọn họ rất muốn biết Hoàng Tử Hiên lấy đâu ra tự tin mà lại cho rằng mình có thể đánh vào bi số 8 đã bị bi số 9 chặn giữa đường.
Ầm!
Trong lúc tất cả đều đang tập trung nhìn chằm chằm vào bi cái, cây gậy của Hoàng Tử Hiên khẽ động rồi bỗng nhiên đẩy về phía trước.
Vèo!
Bi cái lên tiếng đáp lại, một cảnh tượng thần kỳ xảy ra vào đúng lúc ấy.
Chỉ thấy quả bi cái bị gậy bida của Hoàng Tử Hiên đánh trúng không hề lăn dọc theo mặt bàn mà lại nhảy cẫng lên như một bóng bàn.
“Bi nhảy!”
Vừa nhìn thấy bi cái nhảy lên, Trương Tuấn Nhân lập tức kinh hô một tiến.
Tiếng thét kinh hãi ấy lập tức được đám công tử kia đáp lại, cả đám cũng cùng kêu lên một tiếng.
Bi nhảy, đây là thủ thuật khá cao đối với một người chơi bida.
Cho dù có là tuyển thủ thi đấu cho quốc gia thì cũng không dám tùy tiện đánh bi nhảy.
Thứ nhất là vì rất khó có thể đánh được như vậy.
Thứ hai là vì dù có đánh ra được thì cũng không thể kiểm soát được độ cao bi nảy lên hoặc liệu khi rơi xuống đất có đánh trúng được mục tiêu hay không.
Nếu đã đánh không trúng mục tiêu mà bi còn rơi ra khỏi mặt bàn thì sẽ mất mặt lắm.
Vậy nhưng vào giờ phút này, người chỉ có kỹ thuật từ việc chơi ở những chỗ ven đường sau giờ làm như Hoàng Tử Hiên lại có thể đánh ra một bi nhảy đúng tiêu chuẩn quốc tế.
Dù có là Trương Tuấn Nhân thì cũng chưa có ai nhìn thấy anh ta đánh bi nhảy bao giờ.
Đúng là khiến người ta kinh hãi!
Bịch!
Vào lúc tất cả mọi người đều đang khiếp sợ, bi cái đã nhảy qua bi số 9 rồi rơi xuống bi số 8 màu đen.
Hơn nữa trong lúc quả bi số 8 lăn đi, quả bi cái vẫn tiếp tục lăn ra ngoài vì bị bi số 8 dội ngược.
Bịch! Bịch! Bịch!
Bởi vì quả bi cái lăn quá nhanh mà trước khi bi số 8 lăn đến đó, nó đã liên tiếp đụng vào ba quả ba màu đang nằm chắn trên đường vào lỗ của bi số 8, cuối cùng, bản thân quả bi cái cũng bị bắn ngược đến một nơi không có gì đáng ngại.
Cùng lúc đó, bi số 8 cũng lăn thẳng một đường đến lỗ đã được Hoàng Tử Hiên chỉ định.
Đinh!
Nửa giây sau, chỉ nghe thấy tiếng bi số 8 rơi bịch xuống lỗ.
Giờ phút này, toàn trường đều rơi vào yên tĩnh, quanh quẩn bên tai mỗi người đều là tiếng vang bịch bịch của quả bi số 8 khi rơi vào lỗ.
Đôi mắt mọi người trợn trừng, miệng mồm há hốc còn lớn hơn cả lỗ trên bàn bida.
Bọn họ thật sự không thể tin được cú bi nhảy lúc nãy của Hoàng Tử Hiên đã thành công.
Dù có là những cuộc thi đấu quốc tế thì cũng chẳng có lối đánh nào quỷ dị như thế.
“Trời ạ, Hoàng Tử Hiên, tôi không bị hoa mắt đấy chứ.
Anh đánh vào thật rồi kìa, anh thắng một trăm mười ngàn rồi!” Giữa bầu không khí yên tĩnh, Trương Tiểu Lệ bỗng cất tiếng hoan hô.
Hoàng Tử Hiên toét miệng cười, vẻ mặt bình thản nói: “Chứ sao, xin hỏi có 6 hay không nào?”
“666, cực kỳ đẹp trai luôn, moah moah.” Trương Tiểu Lệ tỏ vẻ si mê hùa theo Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên chỉ vào gò má: “Nào, moah moah ở đây này.”
Trương Tiểu Lệ lập tức nhìn anh bằng ánh mắt đừng có mà quá phận.
Hoàng Tử Hiên ngượng ngùng cười một tiếng, anh đặt gây bida xuống bàn, nói với Trương Tuấn Nhân: “Ván này xem như là tôi thắng rồi đúng không.”
“Đúng vậy!” Trương Tuấn Nhân hoàn hồn, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Tiểu Lệ, lấy tiền về nhà.” Hoàng Tử Hiên vừa cười vừa ngoắc tay với Trương Tiểu Lệ.
“Được.” Trương Tiểu Lệ tung tăng chạy tới như một con thỏ, định sẽ bỏ toàn bộ một trăm mười ngàn mà đám công tử vừa đánh cược lúc nãy vào trong túi xách.
“Vừa mới thắng tiền mà đã muốn đi rồi sao?” Tất nhiên là Trương Tuấn Nhân sẽ không cho Hoàng Tử Hiên rời đi một cách dễ dàng như vậy, nếu anh bỏ đi ngay bây giờ thì sao kế hoạch của họ có thể tiếp tục thực hiện cho được? Để Hoàng Tử Hiên lấy một trăm mười ngàn tiền thắng đi thì chẳng khác nào đang tự vả mặt mình cả.
Trương Tiểu Lệ dừng tay, liếc nhìn Trương Tuấn Nhân: “Làm sao? Lại muốn đổi ý nữa à?”
“Không hẳn là đổi ý.” Trương Tuấn Nhân lắc đầu rồi nói: “Chỉ là nếu cứ thắng tiền rồi đi thì không khỏi khiến người ta khinh thường đấy.
Làm như vậy cũng chẳng thích hợp với thân phận cậu ba Hoàng đâu nhỉ?”
Trương Tuấn Nhân đã nhận ra Hoàng Tử Hiên là một kẻ thích giả bộ, mình càng khinh thường anh thì sẽ càng dễ dàng mắc vào móc câu của anh.
Đúng như dự đoán, Hoàng Tử Hiên rất hưởng thụ tiếng cậu ba Hoàng này, anh gật đầu nói: “Vậy anh muốn chơi tiếp à?”
“Cậu ba Hoàng không dám sao?” Trương Tuấn Nhân gật đầu hỏi ngược lại.
“Haha, không phải là tôi không dám, tôi chỉ sợ mình sẽ thắng của anh quá nhiều tiền mà thôi.” Hoàng Tử Hiên toét miệng cười rồi nói: “Lỡ như các anh khóc bù lu bù loa lên khi thua thì chẳng phải sẽ