“Nếu bọn họ không chơi thì để tôi chơi với anh một chút nhé?”
Giọng nói trầm thấp vừa vang lên bên tai đã lập tức hấp dẫn tầm mắt của tất cả mọi người, bao gồm cả đoàn người Hoàng Tử Hiên đã chuẩn bị rời đi.
Nhìn theo hướng đó, một đoàn người đang đi về phía này.
Người dẫn đầu là một người đàn ông trẻ tuổi ngang tầm với Hoàng Tử Hiên, anh ta ăn mặc tùy ý, tuy không chú trọng vào quần áo trên người nhưng toàn thân lại tỏa ra khí chất khác hoàn toàn với những người khác.
Cảm giác cứ như từ lúc sinh ra, anh ta đã cao hơn người khác một bậc, bất kể anh ta mặc đồ của nhãn hiệu nổi tiếng hay chỉ là hàng vỉa hè thì cũng không thể che giấu được khí chất quý tộc của anh ta.
Ngoài ra, sau lưng anh ta còn có bốn người trông giống như vệ sĩ đang đi theo phía sau.
Dù vậy, tuổi tác của bốn người này rõ ràng là lớn hơn rất nhiều, người trẻ nhất cũng đã phải tầm ba mươi lăm, ba người còn lại e là đã ngoài bốn mươi.
Bốn người này không hề mặc âu phục đeo kính râm mà lại ăn mặc rất thoải mái, trong đó ba người lớn tuổi hơn thậm chí còn mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn.
Tổ hợp như vậy vừa xuất hiện đã lập tức khiến mọi người phải trợn tròn mắt.
Bọn họ cố gắng nhớ lại xem mình đã từng gặp những người này ở đâu chưa nhưng dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì trong trí nhớ của họ vẫn không hề xuất hiện những gương mặt này.
Nhất là người đàn ông dẫn đầu, trông anh ta rất lạ mặt.
Cả đám không khỏi nảy sinh nghi ngờ, rốt cuộc hôm nay là vận quỷ quái gì thế này.
Đầu tiên là một vị cậu ba Hoàng ngang tàng xuất thế, mọi người đều không biết gì về anh.
Bây giờ lại xuất hiện thêm một người vô danh, mặc dù vẫn chưa biết giá trị con người của anh ta là như thế nào.
Vậy nhưng nếu chỉ xét riên cách thức chào sân này thôi thì cũng biết chắc rằng anh ta không phải là người bình thường.
Hơn nữa, chính miệng anh ta cũng đã nói mình muốn chơi với Hoàng Tử Hiên một chút.
Nếu đã dám chơi với Hoàng Tử Hiên thì còn là người thiếu tiền sao?
Đừng nói lại là một kẻ xếp tiền thành chồng trong nhà nữa nhé.
Lúc này, trong khi những người khác đều đang tò mò người ấy là ai, có thân phận thế nào thì Hoàng Tử Hiên và đối phương đã giao mắt nhau mấy lần.
Hoàng Tử Hiên chắc chắn rằng mình chưa từng gặp anh ta, dù vậy ngay khi anh ta xuất hiện, Hoàng Tử Hiên đã biết ngay anh ta là ai.
Edmond Dantes!
Kẻ có dây mơ rễ má rắc rối với nhà họ Hoàng!
Kẻ đã hại chết sư phụ của anh vào bảy năm trước!
Kẻ đã khiến Mạc Phù Dao tàn phế vào bảy năm trước!
Kẻ đã hại anh bị trọng thương, vừa mới hồi phục xong!
Thế mà bây giờ anh ta lại dùng cách bất ngờ như vậy để đàng hoàng xuất hiện trước mặt anh.
Trong lòng Hoàng Tử Hiên nổi lên một trận sóng to gió lớn với đầy sự phẫn nộ, kẻ thù giết sư đang ở trước mắt, anh thật sự rất muốn tiến tới giết anh ta ngay lập tức để báo thù thay cho cái chết của sư phụ.
Vậy nhưng anh lại không thể làm vậy, bởi vì anh biết rõ.
Trong bốn người đứng sau lưng anh ta thì có ít nhất ba người là cao thủ tu võ cực kỳ lợi hại.
Lúc này chắc chắn chưa phải là thời cơ tốt để báo thù, anh nhất định phải nhẫn nại.
Chờ đến khi thời cơ thích hợp xuất hiện.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, anh phải nhịn!
Mấy giây sau, cảm xúc của Hoàng Tử Hiên đã thay đổi từ bình tĩnh đến tức giận rồi lại quay về bình tĩnh.
Lúc nhìn về phía đối phương, trong ánh mắt của anh đã lộ rõ vẻ bình thường không có gì lạ.
“Anh Edmond Dantes, lại gặp mặt nữa rồi.”
Nghe thấy Hoàng Tử Hiên trực tiếp gọi tên đối phương, đám người Kim Kỵ Dung hơi kinh hãi.
Bọn họ đã nghe Hoàng Tử Hiên kể về thân phận thật sự của Edmond từ lâu.
Chẳng qua lại không ngờ rằng rốt cuộc người đã biến mất một khoảng thời gian như vậy lại bất ngờ xuất hiện ở đây.
Hơn nữa lại còn xuất hiện trong trường hợp thế này, e là không phải trùng hợp.
Sau khi biết được đối phương chính là Edmond, bốn người Kim Kỵ Dung cũng nghiêm túc quan sát vẻ ngoài của đối phương.
Bọn họ muốn nhìn xem người họ hàng này của Hoàng Tử Hiên có giống gì với Hoàng Tử Hiên hay không.
Đáng tiếc, sau khi quan sát một hồi, bọn họ vẫn không phát hiện ra điểm gì giống nhau cả.
Dù vậy, bọn họ lại thay đổi suy nghĩ một chút, ở Italy, Edmond chưa từng dùng gương mặt thật của mình để gặp người khác, vậy nên bọn họ cũng bắt đầu sinh nghi trước gương mặt hiện tại của anh ta.
Có lẽ, gương mặt đang để lộ ra ngoài vào lúc này của anh ta vốn không phải là gương mặt thật của anh ta, dù sao thì anh ta cũng là người sở hữu cả một tổ chức sát thủ tu võ, nếu muốn làm ra mặt nạ dịch dung thì cũng chẳng có gì là khó.
“Tôi thích nghe anh gọi tên tiếng Trung của tôi hơn.” Đứng trước mặt Hoàng Tử Hiên, Edmond mỉm cười chìa tay phải ra: “Hoàng Cừu.
Hoàng trong Hoàng Dương, Cừu trong báo thù.
Rất vinh hạnh được gặp lại anh, cậu ba Hoàng.”
Hoàng trong Hoàng Dương!
Cừu trong báo thù!
Hay cho một chữ cừu!
Lúc nghe thấy cái tên này, bốn người Kim Kỵ Dung đều nhíu mày.
Ngay cả cách đặt tên cũng ngập tràn mục đích như thế, xem ra Hoàng Dương hạ sinh đứa con trai này chính là để đào tạo nó trở thành một công cụ báo thù thật rồi.
Một kế hoạch báo thù đã ấp ủ hơn ba mươi năm, một công cụ báo thù đã nuôi dưỡng hơn hai mươi năm.
Bốn người Kim Kỵ Dung thậm chí còn bắt đầu cảm thấy lo lắng cho Hoàng Tử Hiên, bởi vì khi Hoàng Cừu dám xuất hiện trước mặt Hoàng Tử Hiên một cách quang minh chính đại, điều này cũng chứng tỏ rằng anh ta đã chính thức bắt đầu kế hoạch báo thù.
Mà trước lúc ấy, anh ta chắc chắn đã chuẩn bị chu đáo mọi thứ từ lâu.
Đứng trước một đối thủ đã chuẩn bị suốt mấy chục năm, trong lòng bọn họ vẫn có chút cảm giác áp bách.
“Hoàng Cừu? Tên đặc biệt thế, hai