Thứ Tư, Tiểu Nam có tiết học ở giảng đường.
Cô đến từ rất sớm, chọn vị trí cao nhất ở dãy giữa trong lớp.
Giảng đường được thiết kế theo kiểu bậc thang, xung quanh còn có một dãy cửa sổ có rèm kéo, nhưng gần đây trường đang thay rèm mới nên tất cả rèm trong các phòng đều được tháo xuống hết.
Thường ngày Tiểu Nam đều chọn chỗ ngồi ở bậc thấp nhất, vừa có thể nhìn rõ chữ trên bảng vừa có thể nghe trọn vẹn được bài giảng.
Thế nhưng hôm nay cô nàng bỗng nổi hứng muốn ngồi ở một vị trí cao hơn để nhìn toàn cảnh lớp học.
“Cậu đến cũng sớm quá đó!”
Một chàng trai bất ngờ xuất hiện, chọn chỗ ngồi ngay cạnh Tiểu Nam.
Anh chàng này chính là chàng trai mặc áo số 7 ở sân bóng rổ lần trước.
Cô hơi bối rối nhưng vẫn quay sang mỉm cười "Trùng hợp quá! Cậu cũng học cùng lớp với tôi sao?”
“Tôi biết” nghĩa là gì? Câu nói cũng thật quá ngắn gọn, không nói ra thì không sao, nói ra rồi lại càng khiến người ta tò mò xem ý nghĩa thật sự của nó là gì.
Ánh nắng của buổi sớm mai xuyên qua lớp cửa kính, chiếu vào Tiểu Nam đang ngồi yên lặng đọc sách.
Cô cảm thấy hơi lóa mắt nên đưa tay lên che nắng, tay kia vẫn đều đặn lật trang giấy.
“Cậu đổi chỗ cho tôi đi!”
Cô ngạc nhiên nhìn Trương Minh Hạo rồi đảo mắt một vòng quanh lớp học, còn chưa kịp phản ứng lại anh đã nói tiếp:
“Chỗ tôi không bị nắng, cậu ngồi ở đây đi.”
“Không cần đâu, tôi ngồi đây được rồi.
Dù sao lát nữa nắng cũng sẽ chiếu tới chỗ cậu thôi.”
Rốt cuộc hai người vẫn đổi chỗ cho nhau.
Sau khi ngồi sang chỗ ngồi mới, Tiểu Nam mới hỏi “Sao cậu không chọn chỗ ngồi khác? Trong lớp vẫn còn nhiều chỗ trống mà, cũng không bị nắng nữa.”
Trương Minh Hạo vừa mở balo lấy sách ra vừa nói: “Trước giờ tôi vẫn luôn ngồi đây, quen rồi.
Ngồi chỗ khác sẽ không tập trung nghe giảng được nữa.”
Thì ra anh vẫn luôn ngồi ở đây, so với vị trí mà Tiểu Nam thường ngồi thì thực khó mà cô chú ý đến, chẳng trách hôm trước cô cảm thấy chưa từng nhìn thấy anh.
Trương Minh Hạo lui người ra phía sau tựa lưng vào ghế, nhìn cô gái bên cạnh chăm chú đọc sách, lấy từ trong balo một chiếc bánh mì đưa đến trước mắt cô.
“Cậu đến từ sớm như vậy, vẫn chưa ăn gì đúng không? Vừa hay tôi có hai cái, cho cậu một cái.”
Cô hơi ngại, nhưng không tiện từ chối nên đành nhận lấy.
“Cảm ơn.”
Trong tiết học, những tia nắng sớm từ dịu nhẹ dần dần gay gắt hơn, dịch chuyển từng chút một về phía Tiểu Nam.
Cô nàng thế nhưng lại không cảm nhận được chút nắng gắt nào, liền quay đầu ra phía sau, thấy Trương Minh Hạo vẫn luôn ngồi tựa lưng vào ghế, thân hình cao lớn kia đã chắn cho nắng khỏi chiếu vào người cô.
Trương Minh Hạo đối với Tiểu Nam là kiểu cực kỳ quan tâm và để ý đến từng chi tiết nhỏ, bản thân cô cũng nhận ra cách đối xử của anh có hơi lạ.
Hai người dù sao cũng quen biết không lâu, anh lại ân cần quá mức như vậy khiến cô có chút ngại ngùng.
Tan học, Tiểu Nam nhanh nhẹn thu dọn sách vở định rời đi thì nhìn thấy người bên cạnh vẫn yên vị ở đó, cầm quyển sách đưa lên ngang mặt đọc.
Cô nàng lấy điện thoại ra nói với anh: "Hôm nay cảm ơn cậu rất nhiều.
Hay là…… chúng ta chương đi, đây là tài khoản của tôi.”
Trương Minh Hạo nhìn cô với vẻ mặt đầy ngỡ ngàng, khóe miệng hơi cong lên, lấy điện thoại ra quét mã.
Kết bạn thành công, Tiểu Nam vẫn chưa rời đi.
“Cậu đã che nắng cho tôi cả buổi rồi, tôi mời cậu ăn trưa nhé.”
Tiểu Nam và Trương Minh Hạo cùng nhau đi đến nhà ăn.
Sinh viên đại học A cũng thực quá yêu dấu nhà ăn của trường mình, đến giờ ăn đều luôn kín người như vậy, sau cả một buổi sáng học hành vất vả, muốn ăn một bữa trưa lấy sức còn phải xếp hàng dài mà vẫn đủ năng lượng và kiên nhẫn đứng đợi.
Bản