Điện thoại thông báo có tin nhắn từ Tạ Vũ, Tiểu Nam lại thở dài.
Ngay sau khi gia nhập câu lạc bộ, cô đã được Tần Hiểu Tuyết thêm vào nhóm chat, nhưng cô đến một tin nhắn cũng chưa từng gửi vào nhóm, càng đừng nói là nhắn tin riêng cho Tạ Vũ.
Vậy mà hôm nay anh lại gửi tin nhắn cho riêng cô.
Đối với tình huống này, Tiểu Nam không biết nên vui hay buồn nữa.
Cô cũng không muốn biết nội dung tin nhắn của anh, tắt điện thoại rồi tiếp tục vùi mình trong đống đề Tiếng Anh.
Hàn Nhiễm thấy biểu hiện của Tiểu Nam khác thường, nhỏ giọng hỏi “Cậu có tâm sự?”
“Không có.”
“Mình thấy rõ ràng là có mà, điện thoại có thông báo mà cậu đến đọc cũng không muốn.” Hàn Nhiễm khẳng định.
Tiểu Nam không đáp.
Hàn Nhiễm đoán tới đoán lui không trúng được nguyên do, cuối cùng bất ngờ hô hào: “Không phải chứ? Tiểu Nam, cậu học nhiều quá nên bệnh lãnh cảm ngày càng nặng rồi đấy.”
Tiểu Nam phì cười.
“Vẫn là cậu luôn có cách để mình giảm căng thẳng.
Thực ra cũng không có gì, chỉ là mình sắp phải cùng câu lạc bộ đi thi đấu rồi nên có chút không an tâm thôi.
Cuộc thi và kỳ thi cuối kỳ sát nhau nên mình đang tính thời gian để phân chia cho hợp lý.”
Hàn Nhiễm rũ người xuống thất vọng, lẩm bẩm: “Mình tưởng cậu có chuyện gì, còn đang nghĩ cách để cậu giải tỏa nỗi lòng với mình nữa.”
Có đấy.
Cô chính là có tâm sự nhưng lại chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.
Gần đây Tiểu Nam đối với công việc gì cũng không tập trung trừ việc học.
Tâm trạng cô cứ mơ hồ không rõ, ngồi học chăm chú một chút thì không sao, hễ rời khỏi sách vở trong lòng lại bao phủ một nỗi buồn và sự hụt hẫng.
Mặc dù tự mình dặn lòng không xem tin nhắn của Tạ Vũ, nhưng khoảng 15 phút cô lại mở màn hình điện thoại một lần rồi tắt đi.
Hàn Nhiễm ngồi trên giường lặng lẽ quan sát từ hành động đến biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, đoán được mấy phần nguyên nhân, rốt cuộc cũng điềm tĩnh nói với Tiểu Nam:
“Hoàng tử nhắn tin thì xem đi, nãy giờ cậu phân vân như vậy làm gì?”
Màn hình điện thoại sáng lên, Tạ Vũ gửi một tin nhắn tiếp theo cho Tiểu Nam.
“Vẫn là cùng một người đúng không?”
“Ừm.”
Hàn Nhiễm khoanh chân lại, tựa lưng vào tường nói “Cậu bây giờ mà còn không xem, biết chừng sau này hối hận đấy.”
Tạ Vũ gửi cho cô ba dòng tin nhắn.
“Xin chào, anh là Tạ Vũ.”
“Anh muốn hỏi là cuối tuần em có rảnh không?”
“Tiểu Nam?” Có lẽ vì đã qua một tiếng rồi mà anh không thấy đối phương trả lời nên gửi một tin nhắn để gọi cô.
Tiểu Nam gửi lại một dòng tin nhắn “Sao vậy ạ?”
Đầu máy bên kia rất nhanh đã nhắn “Thật ra cũng không có gì, chỉ là nếu cuối tuần em rảnh thì có thể giúp bọn anh một công việc được không? Đây là việc từ hội sinh viên giao xuống.”
“Xin lỗi đàn anh.
Cuối tuần em có việc bận rồi nên chắc là em không giúp được đâu ạ.”
“Không sao.
Thế thì thôi vậy.”
Sau khi xem xong tin nhắn cuối cùng của Tạ Vũ, cô tắt nguồn điện thoại rồi lại chìm trong bài vở đến tận khuya.
Thường ngày Tiểu Nam rất ít khi ra ngoài, vì đại học A khá rộng và có đầy đủ cửa hàng bên trong nên có muốn mua gì