“Đàn anh Tạ, em có thể trao đổi với anh một vài vấn đề về tranh biện được không?”
Ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu vừa thốt ra thành lời nói, Tiểu Nam mới nhận ra bản thân vừa làm một việc can đảm đến mức nào.
Tạ Vũ dường như hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó nhanh chóng gật đầu đồng ý một cách tự nhiên nói:
“Chúng ta tìm chỗ khác đi.
Ở đây là thư viện, không tiện trao đổi nhiều.”
Tiểu Nam mỉm cười đề nghị: “Vậy hay là em mời anh cà phê, coi như là cảm ơn anh luôn?”
Suốt quãng đường từ phòng thư viện ra đến cửa chính, Tiểu Nam vô cùng để ý đến bước chân của mình và Tạ Vũ.
Cô cố gắng bước theo bước sóng đôi với anh, tạo ra những bước đi ăn ý nhất có thể.
Vừa đi qua cánh cửa tự động, Tạ Vũ bất ngờ dừng lại làm Tiểu Nam đi theo sau vẫn luôn mải mê nhìn theo bước chân người phía trước không cẩn thận đâm trúng vào lưng anh.
Hình như cô rất có duyên với việc xô vào thứ gì đó khi ở cùng anh.
Lần trước ở trong phòng tự học vì sợ anh phát hiện mà cô lao thật nhanh ra bên ngoài nên đâm vào cửa ra vào, lần này lại là vì chăm chăm đi theo anh mà đâm trúng vào anh.
Thật đúng là mất mặt.
Tạ Vũ cảm nhận được có người đâm trúng mình liền quay đầu lại, sách vở Tiểu Nam ôm trên tay đã rơi hết xuống đất, còn cô đang đứng xoa xoa trán, anh vội vàng cúi xuống nhặt sách cho cô.
Tiểu Nam cũng nhanh chóng ngồi xuống nhặt luống cuống nhặt sách cùng anh.
Sau khi cầm hết sách lên, anh đưa cho cô, luôn miệng nói:
“Anh xin lỗi! Em không sao chứ? Có bị đau ở đâu không?”
“Chỉ là đụng trúng anh thôi mà, em không sao.” Cô mỉm cười “Em mới là người phải xin lỗi anh vì đã không chú ý phía trước.”
Tạ Vũ nhìn cô với ánh mắt phức tạp, sau đó mới chậm rãi nói: “Em đợi anh ở đây, anh đi lấy xe trước.”
Chiếc xe Audi quen thuộc lại xuất hiện trước mắt Tiểu Nam.
Cô chủ động đi đến gần chiếc xe, cùng lúc đó Tạ Vũ từ trong xe mở cửa bước ra ngoài.
Cô vốn định mở cửa ngồi vào ghế sau thì anh lại mở cửa phụ, thúc giục cô: “Em mau lên xe đi.”
Tiểu Nam ngạc nhiên, liếc mắt nhìn Tạ Vũ, biểu cảm của anh vẫn bình tĩnh và thản nhiên, cô cũng không chần chừ lâu liền nghe theo anh ngồi vào ghế phụ.
Bình tĩnh nào, Tiểu Nam tự nhủ trong lòng mình.
Dù vậy, cô vẫn vô cùng căng thẳng, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Quán café mà Tạ Vũ đưa đến được bày trí theo phong cách cổ điển với màu xanh là màu chủ đạo, trần nhà có treo rất nhiều những chiếc đèn vàng nhỏ xinh xắn.
Khi trời tối đèn được bật lên hẳn là sẽ đẹp lắm.
Tiểu Nam ngồi đối diện với Tạ Vũ, khuôn mặt có hơi mất tự nhiên, bàn tay nhỏ vô thức vân vê phần lai áo.
Thấy Tạ Vũ cứ nhìn mình mãi không rời, Tiểu Nam rốt cuộc cũng lên tiếng: “Đàn anh Tạ, chúng ta bắt đầu được rồi?”
“Ừm.
Anh đang chờ em nói đây.”
Cô bắt đầu những câu