Cửa phòng mở, Tiểu Nam bước từng bước chân nặng nề đi ra ngoài hành lang.
Gần đây mọi thứ diễn ra quá nhanh, khiến đầu óc cô cứ rối tung rối mù lên.
Cho đến thời khắc này, cô cũng không biết rằng mình nên đối diện như thế nào với những chuyện sắp diễn ra.
Suốt ba mươi phút bên trong phòng họp với Tần Hiểu Tuyết, cô đã bị những câu chuyện mà Hiểu Tuyết kể làm cho ngỡ ngàng hết lần này đến lần khác.
“Tiểu Nam, lúc đó em đã hỏi chị rằng liệu có phải Tạ Vũ nhờ chị thăm dò em, em có nhớ không? Thật ra suy đoán của em không hề sai, chính là Tạ Vũ có nhờ đến sự giúp đỡ của chị.
Bởi vì cậu ấy thích em, chị dù sao cũng là bạn bè thân thiết, đâu thể không giúp đỡ.”
Đôi mắt Tần Hiểu Tuyết hơi rũ xuống, vẻ mặt in rõ sự áy náy: “Chị xin lỗi.
Đáng lẽ chị không nên thăm dò em như vậy.”
“Không có gì đâu.
Em cũng chẳng có gì để giấu diếm cả, dẫu sao anh ấy cũng biết rồi, hiện giờ chuyện này cũng không còn quan trọng nữa.”
Bỗng Tần Hiểu Tuyết lại thay đổi chủ đề: “Em cũng biết là trước đây Tạ Vũ và Tiêu Cẩn Mai từng hẹn hò, đúng chứ?”
Tiểu Nam gật đầu, “Sao thế chị?”
Tần Hiểu Tuyết cười nhẹ, kể lại cho cô nghe về câu chuyện giữa Tạ Vũ và Tiêu Cẩn Mai.
“Năm đó Tạ Vũ vừa vào đại học, khiến người ta chú ý vì là thủ khoa của khối tự nhiên, lại gặp được Tiêu Cẩn Mai là sinh viên năm hai khoa Thiết kế thời trang, vừa xinh đẹp lại nổi tiếng, Tạ Vũ cũng dễ dàng bị thu hút.
Hai người họ sau đó đã nhanh chóng thành đôi và yêu nhau cho đến nửa năm trước thì chia tay.”
“Chuyện này em cũng có biết.”
Nụ cười trên môi Hiểu Tuyết vẫn chưa biến mất, “Bởi vì cô gái đó quá kiêu ngạo và khó chiều nên không được lòng mẹ của Tạ Vũ.
Tiêu Cẩn Mai sau khi biết mẹ cậu ấy không thích mình liền làm lớn chuyện, cãi vã một trận với cậu ấy, luôn miệng trách móc tất cả mọi người, một hai đòi chia tay.
Cuối cùng chuyện tình yêu của nam thần mỹ nữ theo đó mà chấm dứt.”
Hóa ra là vậy.
Tiểu Nam chợt nhớ lại ngày trước ở quán café, khi chứng kiến cặp đôi kia cãi nhau, khuôn mặt anh tối sầm lại, giống như người mất hồn một hồi lâu.
“Nhưng tại sao chị lại kể chuyện này cho em?”
“Bởi vì chị biết em đang hiểu lầm Tạ Vũ.” Tần Hiểu Tuyết thở dài, “Tiêu Cẩn Mai không biết từ đâu biết được Tạ Vũ thích em nên đã cố tình tìm gặp cậu ấy, rồi bày trò đăng ảnh lên diễn đàn trường.
Bởi vì trước đây họ từng hẹn hò, một khi bức ảnh đó được đăng lên, tất cả mọi người chắc chắn sẽ quan tâm, bao gồm cả em.
Buổi tiệc tất niên cũng vậy, vốn dĩ chẳng có ai mời cô gái đó đến, là cô ta tự đến gây rối.”
Tiểu Nam trầm ngâm một lúc rồi bật cười, nhìn thẳng vào mắt Tần Hiểu Tuyết, ngữ khí vô cùng vững chắc: “Chị và anh ấy là bạn thân thiết như vậy, những gì chị nói em chưa chắc đã có thể tin tưởng, đúng không?”
Tần Hiểu Tuyết bật cười, “Em có muốn tin hay không, trong lòng em tự rõ mà.
Chị cũng chỉ là không nỡ nhìn thấy người có tình không đến