Thứ sáu trời còn khá âm u và nắng lên muộn, Tiểu Nam thức dậy từ rất sớm, chuẩn bị tươm tất để đến đại học B.
Mới bảy giờ hơn, sinh viên đi lại trong trường vẫn còn khá thưa thớt.
Tiểu Nam đi một mạch ra ngoài đại lộ, Tạ Vũ sớm đã đứng đó đợi cô.
Tiểu Nam đứng từ xa giơ tay cao vẫy vẫy ra hiệu với anh, Tạ Vũ mỉm cười như một lời đáp lại.
“Chín giờ em mới bắt đầu thi, từ đây đến đại học B cũng chỉ hơn mười phút, anh đến đón em sớm vậy?”
“Em không phải cũng đi từ rất sớm sao? Em dậy sớm chắc là chưa ăn gì, anh biết trước rồi nên mới đến đón em đi ăn sáng đây.
Đâu thể để bụng đói đi thi được đúng không?”
Tạ Vũ lúc nào đối với Tiểu Nam cũng là ôn nhu và quan tâm như thế.
Anh luôn để ý từ những điều nhỏ nhất, vậy mà lúc đó cô lại cho rằng anh không hiểu cô, chỉ có cô để ý đến anh.
Sau khi yêu nhau rồi, cô mới hiểu ra, tất cả những gì cô nghĩ ngợi về anh đều chỉ là cảm giác của riêng mình, đó chưa chắc đã thật sự là con người của anh.
Nói thế nào, hiện tại vẫn là cô đang đường đường chính chính ở bên anh, đã không còn là những tháng năm yêu thầm chỉ dám đứng từ xa âm thầm quan sát anh.
Tám giờ, xe dừng lại ở trước cổng chính đại học B.
Trước khi Tiểu Nam vào bên trong, Tạ Vũ kịp bắt lấy cánh tay của cô kéo lại, hỏi: “Nguyện vọng của em là bao nhiêu?”
Tiểu Nam bất ngờ trước câu hỏi của anh.
Anh đột nhiên hỏi ngay trước khi cô bước vào phòng thi làm cô có chút bối rối, nghĩ nghĩ một hồi rồi mới đáp: “Lần đầu tiên thi, gọi là để lấy kinh nghiệm trước thôi, tầm 6.5 là được rồi nhỉ, hoặc được 7.0 thì càng tốt hơn.
Sao anh lại hỏi em?”
Tạ Vũ kéo Tiểu Nam tiến gần về phía mình, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô.
Một nụ hôn đến không báo trước, Tiểu Nam không khỏi run lên, tim bắt đầu những nhịp trống dồn.
Kể từ khi bắt đầu hẹn hò, cô và Tạ Vũ dĩ nhiên là có nhiều hành động thân mật của một cặp đôi thực sự, nắm tay có, những cái ôm có, nhưng đây là nụ hôn đầu tiên của hai người.
Chính hành động này của anh đã thể hiện rằng anh đối với Tiểu Nam có bao nhiêu chiều chuộng, bao nhiêu dịu dàng.
Có anh yêu chiều như vậy, cô mới thấy mình mạnh mẽ hơn biết nhường nào, bởi anh sẽ luôn ở phía sau làm chỗ dựa vững chắc cho cô.
“Đừng căng thẳng.
Anh nói cho em một bí mật, anh là một vị thần tiên rất có quyền lực đấy, chỉ cần anh hóa phép một chút, em nhận định sẽ có được kết quả mình mong muốn.”
Chỉ một câu động viên của anh, Tiểu Nam giống như trút được sự hồi hộp trong lòng, thoải mái bật cười.
“Em biết rồi.
Dựa vào anh, dựa vào cả năng lực của bản thân em nữa, nhất định là kết quả sẽ không tệ đâu.”
Tiểu Nam vừa đi vào khuôn viên chính của đại học B thì bị một tiếng hù từ sau lưng dọa cho giật mình.
Quay đầu lại nhìn, khuôn mặt quen thuộc lập tức hiện ra trước mắt.
“Mạn Mạn, lâu rồi không gặp, cậu tính hù chết mình hả? Mình suýt rơi tim ra ngoài rồi này.”
Kiều Mạn Mạn cười cười bí hiểm, “Còn không phải là vì ai đó chuyện giấu mình hay sao? Mình đã thấy hết rồi đó.”
Tiểu Nam khó hiểu nhìn Kiều Mạn Mạn, “Mình giấu cậu chuyện gì?Hơn nữa sao hôm nay cậu lại ở đây?”
“Trường mình mà, mình dĩ nhiên là ở đây.
Hôm nay Văn Quân thi IELTS nên mình đến cổ vũ anh ấy.”
“Lục Văn Quân cũng thi IELTS?” Ngữ khí của cô hơi nâng lên.
“Giống cậu thôi, anh ấy thi trước một lần lấy