Ánh nắng vàng nhạt của ngày mới trải dài khắp sân trường, nhuộm đỏ cả mấy tán lá trên tầng cây cao nhất.
Tiểu Nam nhìn qua lớp cửa kính thủy tinh trong suốt, cây cối bên ngoài đang rung chuyển nhẹ nhàng theo làn gió heo may của mùa thu, cảnh tượng thật dễ chịu, làm tâm trạng người ta cũng tốt hơn nhiều.
Đám Tiểu Nam đến sớm nhất trong số bọn họ, sau khi gọi nước xong thì ngồi thong thả ngắm cảnh đợi cả nhóm đến đông đủ.
Hầu hết các quán café bên trong khuôn viên trường đều được thiết kế theo mô hình học tập nên không gian rất yên tĩnh, ngoài ra còn có cả những bàn dài để sinh viên có thể làm việc nhóm, nên bọn họ mới hẹn gặp ở đây.
Không lâu sau đó, Thẩm Lệ cùng bạn của cô ấy cũng xuất hiện.
Người kia là một anh chàng đeo kính, khuôn mặt mang đậm nét thuần phác hiền lành.
Thẩm Lệ vừa ngồi xuống ghế vừa giới thiệu: “Các cậu đều đến rồi à? Mình giới thiệu một chút, đây là một thành viên khác của nhóm chúng ta.
Cậu ấy là Lâm Hàng, người của bên Khoa học máy tính đó.”
Lâm Hàng im lặng nhìn họ khoảng ba giây rồi mới lên tiếng: “Xin chào, mình là Lâm Hàng.
Sau này chúng ta làm việc cùng nhau, mong được mọi người giúp đỡ nhiều hơn.”
Trái ngược với biểu hiện vụng về của chàng trai, Hàn Nhiễm vô cùng hồ hởi giới thiệu bản thân:
“Mình là Hàn Nhiễm bên Tâm lý học.
Lần đầu làm việc mong được giúp đỡ thêm, mình nhất định sẽ tiếp thu ý kiến của mọi người.”
Giới thiệu xong, mọi người bắt đầu làm quen và hỏi han lịch sự về cá tính của nhau để về sau thuận tiện làm việc cùng.
Thời gian hẹn ban đầu là chín giờ, nhưng vì không ai muốn buổi hẹn gặp đầu tiên đã đi muộn nên đến từ khá sớm.
Thẩm Lệ mở điện thoại lên xem giờ, thấy màn hình đã hiển thị đúng chín giờ thì tự lẩm bẩm: “Lạ nhỉ, sao cậu ấy vẫn chưa tới? Hay là không biết chỗ hẹn ở đâu?”
Dao Anh ngạc nhiên hỏi: “Chúng ta vẫn còn thành viên ư?”
“Ừm.” Thẩm Lệ gật đầu, “Không biết vì sao đến bây giờ vẫn chưa thấy cậu ấy đâu nữa.
Mình chỉ sợ cậu ấy không biết địa điểm chúng ta hẹn gặp thôi.
Nhưng hôm trước mình đã nói rất rõ ràng rồi mà.”
Hàn Nhiễm không khỏi tò mò hỏi Thẩm Lệ: “Thành viên cuối cùng của nhóm chúng ta là người như thế nào vậy? Trai hay gái?”
“Con trai.”
Hai mắt Hàn Nhiễm bắt đầu sáng rực lên: “Đẹp trai không?”
Tiểu Nam lắc đầu phì cười trước biểu cảm mê trai của Hàn Nhiễm.
Cô nàng này đúng là tính tình hồn nhiên, bất kể suy nghĩ nào cũng đều thể hiện hết trên mặt, không hề có ý định che giấu một chút nào.
Thẩm Lệ cũng mỉm cười tự tin, giọng nói chắc nịch khẳng định: “Cực kỳ đẹp trai, hơn nữa lại còn rất thông minh.
Bọn con gái của khoa mình theo đuổi cậu ấy nhiều lắm, nhưng mà cậu ấy lúc nào cũng lạnh lùng, thế nên chẳng có người nào thành công cả.”
Chợt Tiểu Nam cứng người lại, cô có dự cảm không lành.
Nhân vật mà Thẩm Lệ nhắc đến liệu không phải là người đó chứ?
Đúng lúc này, có bóng dáng chàng trai cao lớn đi vào trong quán, lại vừa vặn trong tầm nhìn của Thẩm Lệ, cô gái cười tươi đứng bật dậy, giơ cao tay vẫy vẫy làm tín hiệu.
“Trương Minh Hạo, bên này.”
“Hả? Thành viên cuối cùng của chúng ta là cậu ấy sao?” Dao Anh trố mắt kinh ngạc.
“Đúng vậy.
Cậu biết Trương Minh Hạo à?”
Dao Anh vội vã xua xua tay: “Mình có nghe đến tên nhưng chưa từng gặp mặt bao giờ, không thể coi là quen biết.”
Hàn Nhiễm cũng nhanh chóng nhận ra người này, quay sang ghé vào tai Tiểu Nam nói nhỏ: “Đây