Lúc Tạ Vũ lái xe đến, Tiểu Nam đã đứng đợi sẵn ở bên ngoài tòa nhà.
Anh xuống xe, ân cần mở cửa đằng ghế phụ cho cô, sau đó quay lại ghế lái.
Anh vừa khởi động xe vừa nói: “Bọn em cũng thật có điều kiện quá đi, thuê văn phòng ở nơi cao cấp thế này.”
“Một thành viên của nhóm em đã thuê nó, em không biết giá thuê thực sự như thế nào.”
Tạ Vũ hơi nâng giọng: “Một mình người đó trả tiền thuê sao?”
“Bọn em đã đưa ra đề nghị góp tiền vào trả, nhưng cậu ấy cứ nhất quyết không nhận.” Tiểu Nam thành thật kể lại.
“Con trai à? Xem chừng là quý tử của một gia đình giàu có rồi.”
Về vấn đề này Tiểu Nam hoàn toàn không biết, cũng chưa từng để ý đến.
Nhưng sau khi Tạ Vũ nói ra câu này, cô ngẫm lại mới thấy có lẽ anh nói không sai.
Dựa vào khuôn mặt sáng sủa cùng dáng vẻ tự do phóng khoáng của Trương Minh Hạo, cô cũng đoán được phần nào anh lớn lên trong sự đủ đầy không thiếu thốn về mặt vật chất.
Trong kỳ nghỉ hè có một lần anh đã lái xe đưa cô về nhà.
Phải biết rằng đối với những sinh viên còn chưa ra trường như họ, những người có xe riêng để di chuyển chắc chắn đều là con của gia đình khá giả trở lên, giống như Tạ Vũ vậy.
Chỉ là người như thế sao tính cách lại quá mức khó gần lạnh lùng, dường như rất lười nói chuyện với người khác.
Còn cả chuyện anh gọi Văn Nguyệt bằng mẹ, nhưng lại phủ nhận đó là gia đình của mình.
Có một chút giống với cô.
“Nghĩ gì mà đăm chiêu thế?”
Giọng nói của Tạ Vũ đột ngột vang lên cắt đứt dòng cảm xúc của Tiểu Nam.
Cô liếc nhìn anh, mỉm cười:
“Không có gì.
Em đang nghĩ thử xem anh đang đưa em đi đâu thôi.”
“Cái này thì đơn giản mà.
Em có thể hỏi anh, cần gì phải nghĩ đến xuất thần như vậy.” Tạ Vũ nói, ánh mắt vẫn rất tập trung nhìn đường phía trước.
“Vậy anh nói đi, chúng ta đang đi đâu?”
“Cả anh và em bây giờ vẫn chưa có gì bỏ bụng, dĩ nhiên là đưa em đi ăn tối rồi.”
Tạ Vũ đưa cô đến nhà hàng mới khai trường không lâu trên tầng năm của trung tâm thương mại.
Hai người ngồi xuống đối diện nhau, Tiểu Nam cầm quyển thực đơn lên gọi đại mấy món rồi đưa cho phục vụ.
“Sao em gọi ít thế? Ăn có đủ no không?”
Tiểu Nam nở nụ cười đầy chân thành: “Em ăn vậy thôi là no rồi.
Buổi tối không nên ăn nhiều quá.”
Tạ Vũ nhìn người ngồi đối diện bày ra dáng vẻ lừa gạt người khác không thể thật hơn nữa liền bật cười:
“Em không cần quản lý túi tiền của anh sớm như thế.
Lâu rồi anh mới có thời gian đưa em đi ăn, cứ gọi món thoải mái đi.”
“Nhưng giá tiền đồ ăn ở đây thực sự có chút cao.”
“Anh nói là anh trả được, hơn nữa cũng đâu có thường xuyên.”
Tiểu Nam không phản bác được, chỉ đành im lặng nhìn anh gọi thêm một đống thức ăn.
Giờ phút này cô có chút hối hận rồi, đáng lẽ khi nãy cô nên gọi món để vừa đủ cho hai người ăn, bây giờ để anh gọi nhiều như thế, nếu không ăn hết không chỉ lãng phí tiền mà còn phí thức ăn nữa.
Trong lúc dùng bữa, Tạ Vũ hỏi thăm