Cả tuần nay cả nhóm Tiểu Nam hầu như dành toàn bộ thời gian để điều tra chuyện dự án.
Nói cũng thật lạ, camera chắc chắn là thứ hữu hiệu nhất để tìm ra nguyên nhân dự án của họ bị rò rỉ ra ngoài, nhưng tất cả đều đã xem đi xem lại rất nhiều lần cũng chẳng có gì bất thường.
Hoặc là bọn họ đã bỏ sót một chi tiết nào đó.
Chiều thứ bảy, cả nhóm có mặt đầy đủ ở văn phòng họ đã thuê, cùng nhau kiểm tra lại camera một lần nữa thông qua màn hình máy chiếu lớn trong phòng.
Thẩm Lệ thở dài, “Chúng ta đã xem hết mấy ngày rồi, kết quả vẫn chẳng thu được gì.
Nếu bây giờ cứ tiếp tục nghiên cứu đoạn camera này thì sẽ bỏ lỡ thời gian điều tra bằng cách khác mất.
Tiểu Nam, cậu là nhóm trưởng, cậu đưa ra ý kiến gì đi!”
Tiểu Nam vẫn bán tín bán nghi, cảm thấy bọn họ đã bỏ qua một chi tiết nhỏ nhưng rất quan trọng mà không ai nhận ra.
“Mình hỏi lại các cậu một lần nữa, các cậu phải nhớ lại thật kỹ, ngoài sáu người chúng ta còn bất kỳ ai đã từng đến đây.
Cho dù là một người nhân viên của cao ốc cũng không được bỏ qua.”
Lý Hàn Nhiễm nghĩ nghĩ một hồi rồi hỏi: “Vậy người giao hàng đến đây giao thức ăn cho chúng ta cũng tính sao?”
Tiểu Nam bỗng ngẩn người ra, cô dường như đã nhận ra điều gì đó.
Lâm Hàng nhìn sắc mắt Tiểu Nam, đoán cô đã biết được gì liền hỏi: “Sao vậy? Cậu nhớ ra gì rồi sao?”
Mà Trương Minh Hạo ngồi một bên nghe bọn họ thảo loạn cũng lờ mờ nghĩ ra, anh mở lại đoạn camera một lần nữa.
Tiểu Nam ngước mắt lên quan sát.
Xem xét kỹ lưỡng thêm một lần, ngoài nhóm bọn họ còn có năm người giao hàng và hai nhân viên của cao ốc đến tìm.
Dao Anh vừa ghi chép lại thời gian cụ thể vừa nói: “Nếu như theo Tiểu Nam nghi ngờ thì có thể bảy người này có liên quan đến sự cố của chúng ta.
Bây giờ chúng ta nên đi điều tra ngay, nếu không sẽ không kịp mất.”
“Nghi ngờ là một chuyện, nhưng cho dù tìm được bảy người thì cũng chỉ có hai nhân viên ở đây còn có khả năng điều tra được.
Còn năm người giao hàng kia, làm thế nào để biết?” Trương Minh Hạo giọng đều đều lên tiếng.
Tiểu Nam nhanh chóng đáp lại: “Chúng ta có hóa đơn của những quán ăn đó là có thể tìm được mà.
Ai là người đã đặt đồ ăn, chắc chắn còn lưu lại đơn đặt hàng trên điện thoại chứ?”
Thẩm Lệ là người phụ trách đặt đồ ăn cho họ, vậy nên mọi đơn đặt hàng đều vẫn còn lưu trên điện thoại của cô.
Thẩm Lệ mở điện thoại lên, tra từng đơn một rồi đọc cho Dao Anh ghi chép lại vào một tờ giấy.
Ghi xong, cả nhóm định đứng lên đi đến từng nơi một hỏi, nhưng lại bị Trương Minh Hạo ngăn cản:
“Chúng ta chỉ là sinh viên, đến hỏi tận nơi cũng chưa chắc đã nhận được câu trả lời.
Hơn nữa, các quán ăn đó một ngày họ nhận bao nhiêu đơn hàng, sao có thể bỏ thời gian lật giở ghi chép từng ngày cho chúng