Thừa Hàn Triết bắt được trọng điểm, hắn liền vịn cớ này trả lời ngay:
"Anh Tần, hay anh vào trước đi, mọi người đợi anh lâu lắm rồi, để em cùng Trịnh Thư Mỹ đi mua cho, em biết chỗ"
"Cậu say rồi, không lái xe được, dù gì người Từ Phú nhờ cũng là tôi, tôi chở hai người đi"
Thừa Hàn Triết vốn muốn ở riêng với Trịnh Thư Mỹ để nói cho rõ mặc dù hắn không biết mình muốn rõ chuyện gì, nhưng giống như Hạ Thiên, Thừa Hàn Triết cũng không thích nhìn Trịnh Thư Mỹ ở cùng với Tạ Tần
Rõ ràng trước kia cô luôn hướng về hắn mà, điều này cho Thừa Hàn Triết có cảm giác như bản thân chính là đồ chơi hồi bé trong lời Trịnh Thư Mỹ lúc nãy
Nghĩ đến thôi đã muốn lên tăng xông, thế là Thừa Hàn Triết tiếp tục kì cưa:
"Em có tài xế, không sao đâu, cứ để em"
Trịnh Thư Mỹ cô đã khó chịu sắp lăn đùng ra bất tỉnh mà hai cậu cháu này cứ anh một câu em một câu thật sự rất rất rất phiền
Cả chồng cũ hay cậu trẻ Trịnh Thư Mỹ đều thấy chướng mắt, cô nhịn hết cơm cháo trong bụng, mỉm cười đùng đẩy:
"Vậy thì hai người cứ đi cùng nhau đi nhé, tôi còn có việc đang làm dở, tôi xin phép, hai người ở lại chơi vui vẻ"
Trịnh Thư Mỹ nói xong còn chẳng thèm liếc nhìn phản ứng của hai cậu cháu kia đã cong đuôi chạy mất, cô đi mãi được một quãng xa, đến nơi vắng người mới tìm một ghế đá gần đó ngồi xuống liên tục nôn khan
Trịnh Thư Mỹ nhớ lại những quyển tiểu thuyết trọng sinh cô đã tìm đọc trong thời gian qua, người người trọng sinh đều có bàn tay vàng đánh đâu thắng đó
Giết giặc điều tướng, chinh phục tam giới, trả thù, lập nghiệp.
.
Chẳng ai lại xui xẻo như cô, một đời trước thối nát đã thôi đi, sống lại một đời vừa mang tay thối không sửa được cốt truyện mà gặp kẻ thù còn chẳng đứng vững được hai chân
Hiện thực đúng là tàn ác.
.
Đời trước Tạ Tần vừa là cậu trẻ uy quyền luận vai vế đã thua hai bậc, vừa là kẻ thù khó nuốt cả nửa bậc cũng không thể bước lên nổi nên bóng ma tâm lí của Trịnh Thư Mỹ đối vớ Tạ Tần vô cùng lớn
Nó buộc cô gặp anh ta ở đâu phải tránh ngay ở đó mới mong toàn mạng
Trịnh Thư Mỹ sau khi nôn khan hết đống nước bọt mà khó lắm mới tiết ra được nhằm xoa dịu cơn buồn nôn, cô ngã người thả mình trên ghế nhắm mắt dưỡng thần
Từ xa, dáng người cao lớn đ ĩnh đạc như xé toạt bóng đêm lạnh giá từ từ ló dạng, người đàn ông mang theo thăng trầm tháng năm lại toát lên vẻ quyền quý của gia đình vọng tộc nhưng không kém phần thanh lãnh điềm đạm
Đang nhắm hướng Trịnh Thư Mỹ nằm mà đi tới
Tạ Tần thân cao mét tám, vai rộng sáu thước, bước đi lại như có như không, lúc đi không phát ra tiếng động, cả chiếc lá khô trên đường Tạ Tần cũng không giẫm phải
Mãi đến khi anh đứng trước mặt Trịnh Thư Mỹ, đôi mắt sắt bén ẩn sau gọng kính bạc hơi nheo lại vì tướng nằm khó hiều của cô, Tạ Tần mới vờ ho hai tiếng nhằm báo cho con cá mắc cạn Trịnh Thư Mỹ nhận ra sự có mặt của mình
"A! giật cả mình" Trịnh Thư Mỹ hét toáng lên khi vừa mở mắt kèm sau đó một trăm tám mươi ngàn câu chửi chắc chắn sẽ thốt ra
Nhưng khi vừa bị ánh sáng từ chiếc kính bạc phản chiếu với đèn đường chợt loé lên, cô liền biết được kẻ điên giở trò ma quỷ là ai
Một trăm tám mươi ngàn câu chửi hoàn hảo bị Trịnh Thư Mỹ nuốt trở lại
Tạ Tần?
Hết cháu rồi đến cậu, hai cậu cháu nhà này không để cô yên sẽ tuyệt tử tuyệt tôn à
Trịnh Thư Mỹ khó chịu nguyền rủa trong lòng, thế nhưng vẻ ngoài cô ít nhất vẫn mang gương mặt ngây thơ trong sáng, nên dễ dàng che dấu mà vờ ngạc nhiên như thể cô không hiểu sao Tạ Tần lại ở đây vậy.
.
“Tạ đàn anh??”
Tạ Tần nhìn chỗ trống bên cạnh Trịnh Thư Mỹ thoáng chần chừ, cuối cùng anh vẫn không ngồi xuống, kẻ đứng người ngồi mà đối thoại
“Ừm”
Trịnh Thư Mỹ cực kì không hiểu tại sao Tạ Tần lại ở đây, nói anh ta theo cô đương nhiên không thể
Mà cũng có khả năng đó, nhưng đánh chết Trịnh Thư Mỹ cũng sẽ không mở miệng hỏi, dù sao đất nước này lớn như vậy, đường cũng không phải của cô xây
“Đứng lên đi, tôi đưa cô về”
Còn đưa về, của trên trời rơi xuống thế Trịnh Thư Mỹ không có gan nhận
“Không cần đâu, cũng sắp đến rồi, tôi muốn tản bộ một lát”
Tạ Tần đẩy nhẹ gọng kính lên, từ trên cao nhìn xuống Trịnh Thư Mỹ
“Cô sợ tôi sẽ ăn thịt cô à?”
Trịnh Thư Mỹ cười cừoi:
“Ầy…làm gì có, Tạ đàn anh đâu phải người như vậy”
Tạ Tần sau khi nghe câu trả lời của Trịnh Thư Mỹ thì nhếch môi, trong một khắc Trịnh Thư Mỹ không nghĩ tới, Tạ Tần cong lưng cúi người, tầm mắt hai người đột nhiên bị kéo gần khiến Trịnh Thư Mỹ hốt hoảng
Nụ cười giả dối trên môi cô lập tức tắc lịm, Trịnh Thư Mỹ như bị cuốn sâu vào đôi mắt sắt lạnh ẩn sau gọng kính bạc kia
Trịnh Thư Mỹ có cảm giác như cả người bị treo lên giá chữ thập, trở thành tội nhân mặc người khác phán xử
“Sao cô biết tôi không phải người như vậy??”
Trịnh Thư Mỹ ngã người về sau rồi lách người đứng lên, cô cố gắng sao cho hành động của mình tự nhiên nhất
“Ở khoa ai không biết