-Tạ…Tạ…Satan.
.
anh…anh ta!
Điên thật rồi.
.
!!!
Trịnh Thư Mỹ đứng im bất động như bị sét đánh trúng, Tạ Tần cơ hồ còn thấy được khói nghi ngút bốc trên đỉnh đầu của cô gái nhỏ
Tạ Tần biết Trịnh Thư Mỹ không say, cô cố tình giả say để trốn tránh đối diện anh vậy thì anh cũng sẽ lợi dụng điểm đó để đạt được thứ mình muốn
Đôi bên đều có lợi chẳng phải sao.
.
?
“Hửm? Em không dám à, vậy thì về….
”
Chụt….
Trịnh Thư Mỹ khiễng chân một cái đã ‘chụt’ rõ to lên đúng vị trí Tạ Tần chỉ lúc nãy, nhanh đến mức Tạ Tần từ nhỏ đến lớn chưa từng bất ngờ đến mở to mắt đã làm như vậy
Cô gái nhỏ kia thì chỉ hôn một cái hai chân đã muốn nhũn ra, cô còn lén ngước lên trời xem có dị tượng hay không.
.
Loạn luân sẽ bị trời đánh chết đó.
.
!!
Tạ Tần loading mất vài giây cũng lấy lại ý thức
“Đi được…chưa?”
Hai đôi gò má Trịnh Thư Mỹ vốn đã đỏ vì rượu, hôn Tạ Tần xong lại còn đỏ hơn, cả mặt nóng ran chỉ muốn úp và tủ lạnh trốn
“Chưa” Tạ Tần nhìn Trịnh Thư Mỹ, lại nói:
“Nếu em mà bỏ tôi một mình lần nữa, tốt nhất là em đừng để tôi tìm thấy, nếu không…”
“Nếu không….
thế nào??”
Tạ Tần cau mày: “Em vẫn có ý định đó?”
Trịnh Thư Mỹ giật mình, Tạ Tần đang thử cô, cô mắc bẫy rồi.
.
“Không có, tôi sẽ không bỏ đi đâu nữa, lúc nãy do người đông nên chúng ta lạc nhau chứ tôi không bỏ trốn đâu, tôi thề.
.
”
Tạ Tần đắc ý, anh hỏi: “Tại sao tôi lại phải tin một người đang say rượu?”
Trịnh Thư Mỹ nghe thế vội vỗ vỗ hai bên má, đôi mắt hạnh hừng hực nhiệt huyết như muốn chứng minh cho Tạ Tần thấy cô không say
Mà thật sự cô cũng chẳng say
Trịnh Thư Mỹ quả quyết:
“Tôi không có say, thật đó, tôi hoàn toàn tỉnh táo luôn”
Tạ Tần là con hồ ly ngàn năm, anh mới mấy câu đã xoay Trịnh Thư Mỹ đến tỉnh cả rượu, đó là lý do Trịnh Thư Mỹ rất không thích Tạ Tần, ở trước mặt Tạ Tần, Trịnh Thư Mỹ như con giun con dế không thể ngoi đầu nếu không được cho phép
"Em chắc chắn.
.
??"
Trịnh Thư Mỹ gật đầu như mổ thóc:
"Chắc chắn! chắn chắn 100%"
Đôi mắt ẩn sau chiếc kính gọng bạc kia loé lên một tia sáng, Tạ Tần hạ con ngươi đã có thể nhìn rõ sắc mặt Trịnh Thư Mỹ bây giờ, anh nói:
“Vậy những gì ngày hôm nay em làm, em nói, tôi làm, tôi nói, em đều phải ghi nhớ cho rõ, ngày mai ngày kia hay cả cuộc đời sau này, em không được phép quên.
.
”
-Tạ Tần định làm gì nữa vậy.
.
??
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc kia, Trịnh Thư Mỹ không khỏi hoang mang
Và quả đúng như Trịnh Thư Mỹ lo sợ, Tạ Tần thật sự nói thành lời những điều cô sợ nghe nhất rồi.
.
“Trịnh Thư Mỹ, Tạ Tần tôi thích em, tôi không quan tâm em từng thích ai hay người trong tim của em là ai, cũng không quan tâm em có tin lời tôi nói hay không?
Tôi từ trước đến giờ không thích dài dòng hay mập mờ, cũng không thích thua cuộc, tôi nhận định người tôi muốn ở bên cạnh tôi sẽ giữ lấy cho riêng mình
Tôi là người ích kỉ, tự cao, tôi nhỏ nhen và tôi không hoàn hảo như người ta nói
Tôi còn là người rất bận rộn, khô khan, em đến với tôi có thể sẽ thiệt thòi
Lần trước có lẽ do tôi chưa suy nghĩ kĩ đã ép em phải trả lời mới khiến em sợ hãi tôi như vậy
Nếu em đồng ý, tôi sẽ từ từ tìm hiểu em và em cũng hãy tìm hiểu về con người tôi.
.
Còn nếu không.
.
"
Tạ Tần thở ra một hơi như đút ra kết luận cho bài diễn văn tốt nghiệp mình đã chuẩn bị từ lâu, anh đưa tay lên chạm vào tóc mai của Trịnh Thư Mỹ vuốt nhẹ
“Tôi không ép em nữa, em cứ là chính mình đi, tôi đi sau em, chờ em.
.
”
Trịnh Thư Mỹ hoàn toàn tỉnh rượu rồi, như một giọt cũng chưa từng động vào luôn, đôi mắt hạnh kia cứ mở to nhìn Tạ Tần mãi, có lẽ vì bất ngờ, cũng có lẽ vì cảm khoái
Trịnh Thư Mỹ chưa từng được người khác đối xử dịu dàng như thế, cô từng yêu, nhưng chưa từng được yêu, cô không biết những lời mật ngọt này lại dễ nghe đến thế, khiến người khác cảm động đến thế.
.
Cô càng không biết một Tạ Tần lạnh lùng tàn nhẫn mà cô biết sẽ có mặt tự ti không hài lòng với bản thân như vậy.
.
Anh ấy biết ưu-khuyết điểm của mình, biết cô nghĩ gì, sợ gì, Tạ Tần còn sẵn sàng nói cho Trịnh Thư Mỹ nghe
Anh bảo cô tìm hiểu anh, còn nói sẽ đợi cô.
.
Nó khiến cô bỗng nhiên nghĩ, có khi nào cái định kiến của đời trước khiến cô đưa mọi chuyện vốn tầm thường trở nên lớn lao quá không.
.
?
“Tôi…”
Nhưng.
.
Trịnh Thư Mỹ nên nói thế nào đây.
.
?
Nói với Tạ Tần cô là người trọng sinh, nói với anh cô và anh kiếp trước là kẻ thù không cùng đường, nói với anh là là cậu chồng của cô, hai người sẽ đấu đến ngươi sống ta chết.
.
Hay nói với Tạ Tần, Trịnh Thư Mỹ cô khó lắm mới có thể bắt đầu lại, Tạ Tần cũng như Thừa Hàn Triết, cả hai là thế giới mà Trịnh Thư Mỹ phải "xẻ thịt cắt xương" để đổi mới có thể bước vào.
.
Trịnh Thư Mỹ đời trước ngông cuồng tự đại bao nhiêu, sống lại một đời đều sợ rồi
Tạ Tần sẽ không thể biết những chuyện sắp xảy ra trong tương lai, nhưng Trịnh Thư Mỹ biết
Sự lo lắng, nỗi sợ hãi và chứng hoang tưởng của Trịnh Thư Mỹ sau giấc mộng hoàn lương đều trở nên vô cùng lớn mà đến giờ, hết thảy đau khổ xảy ra ở đời trước đều biến thành ác mộng của cô, nó luôn chiếm lấy giấc mơ của Trịnh Thư Mỹ như một lời nhắc nhở cô, cảnh tỉnh cô rằng:
-Không được bước vào đó lần nữa, chạy đi, tránh xa nó ra, tránh xa những con người đó ra.
.
Mau, mau chạy đi!
Có thể