Trịnh Thư Mỹ vừa ngồi xuống, người đàn ông trung niên ngồi đối diện cô gái vừa nãy liền cất giọng
“Em biết lí do tại sao mình có mặt ở đây hôm nay không?”
Trịnh Thư Mỹ ngước mắt nhìn theo, người đàn ông trung niên với chiếc đầu lởm chởm vài ba cọng tóc, mang theo nếp nhăn dày đặt nơi khoé mắt, khi ông nói chuyện còn nghe ra giọng dân bản xứ đặc trưng mà không ai khác là Lý Hoành, người này Trịnh Thư Mỹ biết
Mà không, tất cả 5 người ở đây Trịnh Thư Mỹ đều biết, còn biết khá rõ nữa là đằng khác, cả vị ngồi giữa kia nữa.
.
Trịnh Thư Mỹ mang dấu chấm hỏi lớn vì sự xuất hiện của vị kia ở trung tâm.
.
Cô sau đó đánh mắt một vòng, Lý Hoành, người vừa nói kia dân tỉnh Y, là một tỉnh miền núi khá khó khăn, trước kia cũng là sinh viên thuộc dạng đặc biệt như Trịnh Thư Mỹ, được nhận học bổng toàn phần vào trường A những năm trường chỉ mới thành lập
Học lực giỏi, lại biết trên dưới tiến lùi, nên sau khi tốt nghiệp đã được nhận ở lại trường A làm cố vấn hướng nghiệp, và đến hiện tại, Lý Hoành đã có một chân khá vững trong hội đồng quản trị nhà trường với tư cách.
.
-”Con rể” hiệu trưởng.
.
“Em đoán chắc vì có người tố cáo em gian lận tuyển sinh"
Lý Hoành nhìn cô gái nhỏ nhắn trước mắt an tĩnh trả lời, phong thái tự tin đó khiến ông phải đẩy gọng kính lên xem cho rõ
“Em có lời nào biện minh cho mình không?”
Trịnh Thư Mỹ lễ phép trả lời:
“Bài luận thật sự không phải mình em làm, nhưng đến phần quan trọng do một số sự cố nên họ không tiếp tục nữa và người làm nó là em
Còn suất học bổng, mặc dù hồ sơ của em được duyệt phần lớn công lao thật sự do bài luận kia nhưng chẳng phải sau đó còn thi tỉ lệ 5/50 để giành vé vào hay sao?
Tất cả các điểm đánh giá từ tự nhiên đến xã hội em đều đạt điểm tối đa, điểm đầu vào em cũng xếp thứ nhất và với các giáo viên coi thi thời điểm đó, việc gian lận là không thể mà đúng không?
Ban giám hiệu có thể tra lại các bài kiểm tra của em để xem kết quả.
.
Những lời em nói không phải là biện minh cho chính mình, em chỉ nói sự thật bằng số liệu và thành tích
Em xin hết…”
Trịnh Thư Mỹ nói xong, năm người họ nhìn nhau, cuối cùng Lý Hoành lại mở lời như một người đại diện
“Chúng tôi không nói đến thành tích của em, nhưng việc em ăn cắp chất xám đã là điều trái với đạo đức và dù em là thiên tài đi chăng nữa thì trường chúng tôi vẫn không thể nhận em được”
Trịnh Thư Mỹ ngồi ngay ngắn trên ghế, cô nghe đến đó thì bật cười, bàn tay còn không tập trung mà nghịch lấy thẻ sinh viên mang màu xanh lam đặc trưng kia, nụ cười xuất hiện trên gương mặt non nớt trắng ngần của thiếu nữ 18 ấy vậy mà đầy gai góc, ánh mắt của cô cũng không còn trong như khi cô vừa bước vào
Lý Hoành nhận thấy cái cau mày của vị ngồi giữa liền quay sang lớn giọng với Trịnh Thư Mỹ
“Em cười cái gì, em đang giỡn mặt với chúng tôi à”
Người đàn ông ở trung tâm kia sau cái quát của Lý Hoành thì đổi thái độ, ông bỏ bàn tay gác ngang cằm mình xuống, ra hiệu cho Lý Hoành bình tĩnh, chất giọng trầm nhẹ liền theo sau:
“Em sinh viên này, tôi có thể hỏi em vì sao lại cười hay không?”
Cuối lời nói, vị ngồi giữa ấy chạm mắt với Trịnh Thư Mỹ khiến cô nhớ rõ đời trước khi ở tại căn phòng này, cô đã cảm thấy như thế nào.
.
Đó là một loại trải nghiệm mà cô chưa bao giờ có thể quên, là thời điểm đánh dấu cho sự thay đổi trong Trịnh Thư Mỹ, khiến cô thề với lòng phải cố gắng, phải thành công, phải thoát ra khỏi vũng lầy số phận mà vươn lên
Cô phải đạp lên tất cả, phải là kẻ chiến thắng.
.
“Thầy muốn nghe câu trả lời thật lòng không ạ?”
Trịnh Thư Mỹ gọi “thầy” vì đây là từ thích hợp nhất cho trường hợp này, nó không quá xa lạ, cũng không quá gần gũi, vừa hay kéo gần khoảng cách giữa họ mà không gây ra ác cảm
Nhưng tiếng gọi “thầy” đó khi lọt vào tai những người còn lại lại không khỏi ngạc nhiên
“Ở nơi đây, em cứ việc”
“Vậy em xin hỏi thẳng, thầy Lý nói em ăn cắp chất xám xin hỏi đã có bằng chứng hẳn hoi chưa ạ?” Trịnh Thư Mỹ hướng mắt về Lý Hoành chất vấn
Lý Hoành mới giây trước còn giơ nanh múa vuốt, giây sau khi nghe câu nói kia đã biết mình lỡ lời, lại bị đứa nhóc mới 18 tuổi trả đũa, ông liếc mắt che đi sự xấu hổ, nói:
“Chúng tôi nhận được thư tố cáo của một học sinh ngoài trường, trong đó có ghi rõ thời gian địa điểm và nội dung, chúng tôi đã tra lại, hoàn toàn trùng khớp với bài luận của em, học sinh kia còn chỉ ra lỗi sai mà em ấy mắc phải chưa kịp chỉnh sửa trong font chữ và bài của em cũng có lỗi sai y như vậy…
Đó không phải là bằng chứng sao?”
“Vậy cho em hỏi, font chữ sai kia, nằm ở mục thứ mấy của bài luận ạ?”
“Thứ 5”
“Thưa thầy, từ đầu em đã thừa nhận bài luận đó chúng em làm chung, em không hề chối bỏ điều đó.
Và em cũng có nói, giữa chừng do một vài sự cố nên hai người kia không tham gia nữa và em là người tiếp tục thực hiện
Bài luận gồm 15 phần, phần thứ 5 có font chữ sai kia chỉ mới ⅓ thôi, nếu thầy