Ý nghĩa của lời này rất rõ ràng.
Vận mệnh của Dịch Thu Bạch ngay từ khi bắt đầu đã được định sẵn, mặc kệ hắn có đồng ý hay không, vỏ của Bích Đào Hoàng Hậu chắc chắn sẽ bám vào người hắn.
Đối mặt với kết cục như vậy, Dịch Thu Bạch trầm mặc rất lâu rồi mới bất đắc dĩ nói: "Lúc trước tao đã hiểu lầm mày rồi, xem ra người chơi căn bản không có cơ hội xoay chuyển, mà mày nhìn phát đã biết lại còn phải dẫn đường cho họ, công việc chắc nhàm chán lắm nhể?"
Hệ thống 001: "..."
Dịch Thu Bạch: "Nếu NPC là người chơi trước đó, thì thân phận người chơi của họ vẫn được ghi lại bên trong hệ thống phải không?"
Hệ thống 001: "Đúng."
Dịch Thu Bạch: "Điểm tích lũy sẽ khiến người chơi thăng chức, đồng nghĩa với người chơi mang thân phận NPC cũng sẽ theo nguyên lý đó?"
Hệ thống 001: "Đúng vậy." Dừng một lát, nó giải thích thêm: "Nếu nội dung phó bản thú vị thì điểm tích lũy NPC nhận được dùng để thăng chức sẽ càng cao, rất hào phóng."
Khó trách Khương Hàm muốn để Cao Dã và Bàn Tử đến cuối rồi mới giết.
Chỉ còn cách hoàn toàn khiêu khích hắn, phó bản này mới thú vị, mà điểm tích lũy của người chơi Khương Hàm cũng sẽ tăng vọt.
Mũi kim tinh tế xuyên qua người Dịch Thu Bạch.
Hệ thống 001 chậm rãi nói: "Chủ nhân là người chơi đầu tiên kích hoạt lệnh cực hạn, rất ấn tượng."
Dịch Thu Bạch: "Đầu bạch tuộc đỉnh lắm."
Hệ thống 001: "Đương nhiên, trong thế giới của hệ thống chủ, không có người chơi nào dám thách thức quyền uy của anh ấy, nhưng mà..."
Dịch Thu Bạch: "Nhưng mà sao?"
Hệ thống 001: "Chủ nhân là người chơi rất thú vị, 001 chưa bao giờ gặp ai mà vừa phản nghịch vừa cứng đầu như ngài."
Dịch Thu Bạch: "..."
Hệ thống 001: "Dựa trên ghi chép về các phó bản trước, người chơi lưu trữ đều bất đắc dĩ phải phối hợp với quy tắc phó bản chờ đợi người lưu trữ tiếp theo mới có thể rời khỏi nơi này."
Dịch Thu Bạch: "Ý mày tao rất khác thường?"
Hệ thống 001: "Cũng không hẳn, ngay từ đầu người chơi lưu trữ sẽ toàn lực phản kháng, nhưng khi họ hiểu được các quy tắc phó bản, hành vi sẽ thay đổi.
Họ không còn tiếp tục nổi loạn, thậm chí vâng lời, chấp nhận.
Tuy nhiên chủ nhân thì khác, ngài đi thẳng một đường đến màu đen u tối."
Dịch Thu Bạch: "..."
Hệ thống 001 sâu xa khuyên nhủ: "Dựa trên quy tắc phó bản, người chơi được lưu trữ sẽ không chết, miễn là chủ nhân tuân theo và chờ đợi người chơi tiếp theo được lưu trữ là có thể rời khỏi phó bản."
Dịch Thu Bạch: "Vậy còn các đồng đội của tao?"
Hệ thống 001 im bặt.
Dịch Thu Bạch: "Mày bảo tao từ bỏ họ."
Hệ thống 001: "Vậy nên 001 mới tò mò về ngài, lần đầu tiên hiện cơ thể thật trước mặt chủ nhân, cũng là lần đầu tiên...!001 tự tay chữa trị."
Dịch Thu Bạch yên lặng nhìn cánh tay chi chít các đường may xiêu xiêu vẹo vẹo.
Hệ thống 001 xấu hổ: "Kỹ thuật...kỹ thuật sẽ lên thôi."
Hắn bất đắc dĩ nhắm mắt, tuỳ ý nó thích khâu gì thì khâu.
Nửa người trên bị trói buộc trong áo ngực bó sát, cơ thể nghẹn đến hoảng loạn.
Hắn không thể không nói: "Nếu mày tiện tay thì cởi cái áo ngực giùm tao được không?"
Hệ thống 001 nghiêm túc đáp: "Chủ nhân, không thể, đây là phong cách phổ biến hiện nay, phó bản quy định rõ ràng, người chơi không thể tự ý thay đổi NPC Bích Đào Hoàng Hậu, sẽ ảnh hưởng tới khả năng hù doạ của nó."
Dịch Thu Bạch: "..."
Hắn im lặng chửi "bố tổ nhà mày".
Sau khi được 001 may bổ sung, cơ thể Dịch Thu Bạch phục hồi như cũ.
Những mũi may xấu xí dần dần biến mất, hắn đứng dậy, cơ thể tràn đầy sức mạnh.
Hệ thống 001 rất hài lòng với kiệt tác mình tạo ra.
Dịch Thu Bạch nghiêm túc nhìn nó, bỗng nhiên hỏi: "001 mày là trợ lý thúc đẩy cốt truyện, nếu người chơi bắt cóc mày thì phó bản còn có thể tiếp tục không?"
Hệ thống 001 giật mình, nó chớp chớp đôi mắt vô tội: "Chẳng lẽ chủ nhân đã quên sự lợi hại của đầu bạch tuộc?"
Dịch Thu Bạch xua tay: "Mày vừa bảo sau khi trải qua mũi khâu của mày, thân thể tao sẽ không bị bạch tuộc cắn nữa, há chả phải tao đang có kim thân?"
Hệ thống 001: "..."
Mẹ kiếp!
Giống như nhìn thấy ma quỷ, nó vội vàng ôm hộp dụng cụ vào lòng nhấc chân chạy biến.
Lòng người quả nhiên rất đáng sợ!
Dịch Thu Bạch lẳng lặng tắm ánh mặt trời, nhìn bóng dáng hệ thống 001 chạy như điên, mỉm cười.
Đương nhiên hắn sẽ không bắt cóc cậu nhóc đó.
Một hệ thống mang nội tâm ấm áp chữa lành cho NPC, ở phó bản kinh khủng này dường như rất quý hiếm.
Ít nhất tại thời điểm này tâm trạng của hắn rất ổn định, không còn nóng nảy và tuyệt vọng như trước đây.
Dịch Thu Bạch đứng một mình, im lặng không nói.
Hắn nghiêng đầu, nhắm mắt lại, khuôn mặt tinh xảo tiếp xúc với ánh mặt trời, cố gắng khiến tâm trạng mình bĩnh tĩnh.
Xương sống tự động tìm chủ nhân của nó, Cao Dã đẩy cửa bước vào.
Bóng dáng kia được ánh sáng bao phủ, tóc đỏ loã xoã dịu dàng, khuôn mặt thanh lịch khiến mọi người không thể rời mắt.
Nghe thấy tiếng động, Dịch Thu Bạch lạnh lùng quay đầu.
Cao Dã đứng ngoài cửa nhìn hắn.
Trong con ngươi màu hổ phách của Dịch Thu Bạch hiện lên cảm giác khó tả.
Không ai trong số họ nói chuyện.
Cao Dã cầm cây xương bước đến gần hắn, im lặng đặt nó xuống chân Dịch Thu Bạch.
Dịch Thu Bạch hờ hững nhìn gã.
Cao Dã kiềm chế xúc động mãnh liệt, gã nói: "Làm rơi đồ, lần sau đừng quên."
Dịch Thu rũ mắt nhặt xương cột sống lên đè vào yết hầu Cao Dã.
Xúc cảm lạnh lẽo buộc gã phải ngẩng đầu đối mặt.
Gã trầm mặc, cổ họng trượt lên xuống: "Khương Hàm không thể bị thương."
Dịch Thu Bạch im lặng.
Cao Dã duỗi tay ra trước mặt hắn, nhẹ nhàng mở ra, bên trong là chiếc nhẫn đồng quen thuộc.
Gã đàn ông nhìn thẳng vào mắt Dịch Thu Bạch, gằn từng chữ một: "Từ bây giờ trở đi, 173, cho dù cậu đi tới nơi nào, 135 đều đi cùng cậu."
Ngữ khí lúc gã nói chuyện rất nhẹ lại pha thêm chút khàn khàn, âm cuối hạ xuống biểu đạt lòng áy náy.
Rối rắm, phức tạp, lộn xộn, đến gã cũng không rõ đó là loại tâm trạng gì.
Dịch Thu Bạch ngơ ngác nhìn cái nhẫn.
Chả hiểu do xúc động hay sao, hắn ngạo kiều quay mặt đi làm ra vẻ không thèm để ý.
Cao Dã hung dữ nhét nhẫn vào tay hắn, cũng đột nhiên ôm trầm lấy Dịch Thu Bạch.
Dịch Thu Bạch: