Đám người Khương Hàm từ trên lầu bước xuống, tính cả người đàn ông mất tích hôm qua – A Ngai.
Nhìn đến anh ta đứng cùng bọn họ, Tiêu Hổ giật mình: "A Ngai, cậu ra khi nào vậy?"
A Ngai đê tiện ngả ngớn chớp mắt: "Anh đoán xem?"
Bàn Tử giận điên lên mắng: "Hai thằng chó má, chúng mày hại anh Dã ở đâu rồi?!"
Tào Nghiêm Hoa cười lạnh đáp lại: "Chỉ bằng bộ não lợn của mày, chi bằng thành ma rồi tìm gã cũng chưa muộn."
Lời này chọc tức Bàn Tử, anh ta lập tức muốn chui ra khỏi quan tài đánh lộn, lại bị Dịch Thu Bạch mạnh mẽ ấn trở về.
Lúc này Tiêu Hổ mới biết cả đám kia cùng phe với NPC, không khỏi khóc như chó nhà có tang: "Bàn Tử, chúng ta xong rồi, xong thật rồi!"
Nhưng Dịch Thu Bạch lại bình tĩnh lạ thường, hắn không nói gì nhìn quanh bốn phía.
Hai tay Khương Hàm khoanh lại, trào phúng hỏi: "173, mày định chơi gì nữa?"
Dịch Thu Bạch lạnh lùng: "Còn mày, định chơi gì?"
Bàn Tử giật mình nói: "Sếp, thì ra anh biết mở miệng hả?!"
Khương Hàm khinh thường: "Nhìn đồng đội của mày xem, một thằng kéo chân đầu óc ngu si tứ chi phát triển dễ dàng bị tao lừa, một thằng thì đéo có não không thể nhìn thẳng.
Cầm bộ bài như thế, mày lấy vốn liếng gì chơi với tao?"
Dịch Thu Bạch không mở miệng, Bàn Tử xấu hổ cúi đầu.
Khương Hàm tiếp tục nói: "Mày ngây thơ đến đáng yêu luôn đấy, chả lẽ mày cho rằng điều kiện tử vong phó bản này giống phó bản khác sao?"
Dịch Thu Bạch: "Không giống nhau."
Khương Hàm: "Hiện tại mới nhìn được?"
Dịch Thu Bạch: "Điều kiện tử vong nằm trong tay mày, mày có thể tuỳ ý điều khiển ngôi sao năm cánh, một khi muốn mạng ai thì chỉ cần để nó đến bên người kia là được, không ai tránh thoát."
Khương Hàm: "Mày biết là được."
Dịch Thu Bạch: "Tuy nhiên số lượng sẽ bị hạn chế, bằng không để NPC gom một ngày đủ chín mạng người, trò chơi sẽ mất logic."
Khương Hàm cũng chả giấu giếm: "Ngày đầu tiên NPC chỉ có thể giết 1 người chơi, ngày thứ hai 3 người, những ngày tiếp theo mỗi ngày 2 mạng, trò chơi kéo dài 5 ngày."
Dịch Thu Bạch: "Quy tắc không thể thay đổi?"
Khương Hàm: "Đương nhiên, phó bản định ra quy tắc, không một ai có thể sửa đổi nó."
Dịch Thu Bạch đột nhiên cười lớn: "Tao không cho rằng vậy."
Khương Hàm: "???"
Dịch Thu Bạch: "Nói không chừng hôm nay bọn tao có thể rời khỏi phó bản này."
Khương Hàm: "..."
Tào Nghiêm Hoa chen miệng: "Đồng đội nó kích hoạt điều kiện tử vong sẽ bị lột da ngay lập tức, chắc nó điên rồi."
Bàn Tử khóc không ra nước mắt.
Khương Hàm không muốn phí nước bọt với hắn, nói: "001, người chơi 141 kích hoạt điều kiện tử vong, 173 tiếp tục ngăn cản tao giết người chơi, mày thử nói xem nên làm gì?"
Hệ thống 001 nghẹn lên nghẹn xuống, không nhịn được đáp: "Chủ nhân, đương nhiên sẽ khởi động mệnh lệnh cực hạn lần nữa."
Khương Hàm: "Lại là đầu bạch tuộc à? Mày chơi chiêu khác được không?"
Hệ thống 001 tận tình khuyên bảo Dịch Thu Bạch đầu hàng: "Chủ nhân ơi chủ nhân à, ngài đừng ép 001 ra chiêu lớn được không?"
Dịch Thu Bạch: "Có gì lôi hết ra đây cho tao mở rộng tầm mắt."
Hệ thống 001: "..."
Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh!
Biết tên kia "chưa đụng tường nam chưa quay đầu"*, hệ thống 001 im lặng kích hoạt mệnh lệnh cực hạn.
*ý chỉ sự cố chấp, chưa đến mức bế tắc thì chưa chịu quay đầu.
Thoáng chốc, âm thanh xé rách quái dị vang lên, mọi người lo lắng nhìn đông nhìn tây.
Một cái chân bị lột da bỗng nhiên chui ra khỏi tường, thoạt nhìn hơi ghê người.
Tiêu Hổ hết hồn, vội vàng chỉ trỏ: "Chân! Chân!"
La Giai Thiến cũng bị doạ sợ kêu váng cả óc.
Tất cả các vách tường nổ tung, bên trong chui ra toàn chân là chân.
Nháy mắt, hơi thở máu me bao lấy toàn bộ đại sảnh.
Những thi thể bị lột da như được phóng thích, sôi nổi chạy về phía quan tài.
Bàn Tử thiếu chút nữa đái ra quần, khóc ròng nói: "Bố sắp chết rồi, bố sắp chết rồi huhu!"
Anh ta muốn trốn ra ngoài quan tài lại bị Dịch Thu Bạch đè chặt.
Hệ thống 001 còn muốn khuyên nhủ lần cuối cùng: "Chủ nhân ngài nghĩ kỹ đi, đầu bạch tuộc không gặm nổi ngài nhưng mấy con này có thể."
Dịch Thu Bạch bình tĩnh hỏi: "Đây là lần thứ hai mày thực hiện mệnh lệnh này phải không?"
Hệ thống 001: "Đúng vậy."
Dịch Thu Bạch: "Mày khởi động hai lần cho cùng một cá nhân, tao nghĩ phải tiêu hao rất nhiều kinh phí nhỉ?"
Hệ thống 001 tí thì khóc thành tiếng.
Dịch Thu Bạch: "Hệ thống chủ sẽ kiểm tra mày thế nào?"
Hệ thống 001: "Tôi sai rồi..."
Dịch Thu Bạch: "Tao có cách này, mày thử tham khảo xem."
Hệ thống 001 lập tức cảnh giác: "Cách nào cơ?"
Dịch Thu Bạch: "Mày có thể huỷ bỏ lệnh cực hạn."
"Nhưng chủ nhân đã vi phạm quy tắc phó bản." Dừng một lát, nó nói: "NPC có quyền hạn giám thị 001, nếu 001 không xử lý kịp thời, NPC có thể khiếu nại lên hệ thống chủ."
Dịch Thu Bạch: "NPC đã chết đâu, giấu được hệ thống chủ ấy mà."
"Gì cơ?!" Hệ thống 001 thiếu chút nữa giãy đành đạch, gào mồm: "Người chơi không có quyền giết hại NPC!".
Dịch Thu Bạch trầm mặc.
Khương Hàm đối diện giơ ngón giữa lên trước mặt hắn, châm chọc: "Muốn bắt tay với 001 hố tao? Ngu xuẩn, ngây thơ!"
Dịch Thu Bạch nhìn nó không đáp.
Đang lúc hai bên giằng co, trên tầng bỗng nhiên vang lên tiếng động kỳ quái, giống như có thứ gì đó vừa rơi xuống.
Không bao lâu sau, Cao Dã xanh mặt xuất hiện trước mắt mọi người.
Bộ dáng gã đàn ông chật vật, áo quần thủng lỗ chỗ.
Bàn Tử vừa thấy đã vui mừng: "Anh Dã, cứu tôi!"
Nhưng vừa nhìn thấy vật trang trí trên chân gã, anh ta đã thốt ra: "Vãi chuối, quỷ gì đây?"
Mọi người đồng loạt nhìn xuống đùi Cao Dã.
Đạo cụ thây khô vẫn còn kiên cường bám dính không tha, toàn thân nó đã bị Cao Dã đập nát, chỉ còn lại cái đầu và đôi tay khô khốc.
Tuy sân chơi số 9 nghèo nàn lạc hậu nhưng tinh thần đạo cụ lúc nào cũng hiên ngang sừng sững!
Hệ thống 001 không nhịn được chảy xuống giọt nước mắt cảm động.
Lát nữa nó nhất định phải chỉnh sửa nhan sắc cho thây khô thật đẹp!
"Đạo cụ số 319 đã vất vả, nơi này có 001 xử lý, mày có thể về chỗ."
Lúc này thây khô mới buông chân Cao Dã, dùng đôi tay bò đi.
Mọi người: "..."
Chả hiểu sao bọn họ nếm được hương vị bi tráng.
Thấy xung quanh quan tài bị vây bởi các thi thể đầm đìa